41 Ăn sáng xong nó lên phòng thay một bộ đồ rộng rãi để tiện cho ngày vận động nhiều như hôm nay. Anh cung thế, khi nhìn thấy Lê Thái đứng ở cửa phòng nó thấy ngạc nhiên.
42 Nó bất đắc dĩ lẽo đẽo đi theo Lê Thái vừa đi vừa nhìn những trò chơi mà nó chưa được chơi với ánh mắt thèm thuồng. Nó chạy lại bên Lê Thái lay lay cánh tay anh.
43 Thời gian cứ thế trôi qua nó và Lê Thái ngồi thi gan với nhau. Nó thì ủ rũ ngồi trong phòng tắm mà than ngắn thở dài cho cái tính dễ tin người của mình còn Lê Thái ở ngoài thì lòng cứ như lửa đốt.
44 Sáng thứ 6 nó và Lê Thái đã có mặt tại Đà Lạt. Thành phố ngàn hoa này đúng như một người đã từng nói với nó: "Chưa đến thì mong chờ, đến rồi thì lưu luyến mà khi trở về lại muốn quay lại ngay".
45 Nó có thể cảm nhận được rằng, trong ngôi nhà này người có tiếng nói cao nhất có lẽ là bà Hạ. Bằng chứng là từ đầu tới giờ ông Phúc mới lên tiếng một câu duy nhất và mọi chuyện từ nãy giờ đều do bà Hạ quyết định.
46 Sau lần gặp ba mẹ anh ở Đà Lạt trở về nó dường như ko còn thời gian để quan tâm đến cái lời nói với mẹ anh khi gặp mặt nữa. Công việc của nó bắt đầu từ 7h sáng ở viện và kết thúc là 10h có lúc là 11h đêm tại phòng khám.
47 Lại một tuần mới đến, nó vẫn tiếp tục mang cơm đến và cùng ba của anh ăn cơm nhưng tuyệt nhiên ko đưa ra ý định nhờ ba anh giúp đỡ nữa. Lúc đầu ba anh còn tưởng nó bỏ cuộc và khẽ thở dài thất vọng.
48 - hai thứ đó tượng trưng cho hai ngành nghề mà hai bậc phụ mẫu của anh đang công tác, chạy dọc hai bên là những câu chúc hạnh phúc được đắp bằng chữ nổi).
49 Nó đứng đó thấy ánh mắt anh tối sầm lại, ko hiểu nội dung cuộc điện thoại đó nói gì mà anh lại biêu hiện như thế. Hơn hai năm bên nhau nó chưa bao giờ thấy anh có biểu hiện như thế.
50 Thật ko thể tin được, nó biết rằng để có tiền đầu tư vào dự án lần này anh đã phải mang cả công ty của anh ra thế chấp. Mặc dù ba nó nói ko cần nhưng anh muốn trên thương trường cái gì cũng phải sòng phẳng.
51 Lê Hải nhấc từng bước chân nặng nề lên phòng để lại nó là Lê Thái ở lại với cái phòng khách rộng lớn. Anh ko nói gì với nó mà cứ ngồi im lặng như thế.
52 Những ngày sau anh dường như đã bình tĩnh hơn, anh suy nghĩ nhiều hơn về những điều nó nói. Dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng ko thể nhận sự giúp đỡ của nó thêm nữa, những gì anh nợ nó cả cuộc đời này anh ko thể trả hết được rồi, làm sao anh có thể nhận thêm sự giúp đỡ nào từ nó nữa đây? Sau gần một tuần tự nhốt mình trong văn phòng, anh trở lại ngôi nhà mà mình đang rao bán, anh cần bình tĩnh để nói chuyện với anh trai mình.
53 Sóng gió qua đi cũng là lúc nhường chỗ cho hạnh phúc đang đến. Lê Thái với sự giúp đỡ của Thanh Tùng đã trải qua cơn nguy khốn. Cũng may là anh trai Lê Thái cũng chưa đến mức mất hết nhân tính ném đi toàn bộ công sức của em trai mình.
54 Rời nhà anh với một mớ những tâm trạng hỗn độn, vui mừng hạnh phúc tất nhiên là có nhưng xen vào đó là một nỗi lo sợ đang chuẩn bị ập tới. Nó cảm nhận được điều đó nhưng khi nó nói với anh thì anh chỉ cười mà nói rằng "em suy nghĩ nhiều quá rồi, anh sẽ ko buông tay em cho dù có chuyện gì sảy ra đâu".
55 Anh nhẹ nhàng đặt nó xuống giường, ngắm nhìn nó ngủ thật bình yên. Liệu rằng cuộc đời sau này của anh và nó có được mãi bình yên như thế này ko? Gia đình anh quá đặc biệt, nếu một ngày anh bị đặt và thế phải chọn nó hay gia đình anh thì anh thật sự ko biết phải làm như thế nào.
56 - Con còn nhớ lần đi biển khi con 4 tuổi chứ Tuệ Minh? Lần mà con chạy theo một cậu nhóc đi xem mặt trời mọc rồi về bị ba mẹ mắng ấy. Nó nhìn mẹ nó mặt bí xị đáp: - Chuyện sảy ra cách đây hơn 20 năm rồi mà hồi đó con còn nhỏ xíu làm sao mà con nhớ được.
57 Nó xuống đến phòng khách thì cũng là lúc cả nhà bắt đầu xông vào hỏi nó xem sắp tới nói dự định như thế nào. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, nó ngồi kể lại toàn bộ những dự định của nó cho cả nhà nghe.
58 Bộ ảnh cưới độc nhất vô nhị của nó được anh Thế Nam và một đồng nghiệp nữa của anh mang về chỉnh sửa để hoàn hảo hơn. Nó thật sự háo hức chờ đợi để đến ngày được ngắm nhìn những bức ảnh đó.
59 Hôm nay nó về nhà ba mẹ mình, nó có nhiều điều muốn nói với ba mẹ nhưng khi đối mặt với ba mẹ thì nó lại ko biết nên nói như thế nào cả. Ăn tối xong nó xin phép lên phòng nghỉ trước.
60 Nó đã tỉnh, nó nghe được hết những điều anh nói, nó cảm nhận một điều gì đó bất an đang đến gần. Nhưng nó tham lam muốn vùi sâu mình vào lòng anh, giả vờ ngủ để nghe tiếp những lời anh muốn nói.