61 - Cháu ko làm được điều đó đâu thưa bác. Bác nên nhờ người khác thì hơn. Cháu xin lỗi vì có việc đột xuất nên ko thể hầu chuyện bác lâu hơn được nữa. Xin bác giữ gìn sức khỏe.
62 Tiếng phanh gấp kết thúc, anh nằm đó, ko một dòng máu chảy, nhưng ko có một dấu hiệu nào cho thấy anh tỉnh dậy. Nó ko kịp dựng xe vội vàng chạy lại nâng anh dậy, nhưng anh quá cao lớn, lại thêm anh mắc kẹt giữa chiếc xe làm cho nó ko thể xoay sở được.
63 - Anh à, em sẽ nắm tay anh thật chặt nhé, nắm như thế này này. - Tay nó đan vào từng ngón tay của anh, những ngón tay ấy cả tuần này ko cử động, mỗi ngày những ngón tay ấy thêm gầy đi, lúc thì lạnh ngắt lúc thì lại ấm áp.
64 Thêm một tuần nữa anh vẫn hôn mê, phải chăng cuộc sống của anh đã trở thành đời sống thực vật? Có thể tự thở nhưng lại ko thể tỉnh dậy, phổi vẫn sống, tim vẫn đập nhưng não bộ lại ngừng hoạt động.
65 Thanh Tùng nhìn theo tay nó chỉ, ngón tay Lê Thái đang cử động. Ko lẽ kỳ tích thêm một lần nữa đã xuất hiện. Có phải bạn thân hắn quá may mắn hay ông trời đang bù đắp cho anh những mà anh đã phải trải qua? Anh vui thay cho nó, như vậy là những tháng ngày chờ đợi của nó đã kết thúc.
66 - Chị bác sỹ, sáng nay chị cho em ăn cháo trứng nhé. - Sau khi đặt lại chiếc khăn vào tay nó anh bỗng lên tiếng đề nghị. Từ ngày anh tỉnh lại, khẩu vị của anh dường như đã thay đổi.
67 Khi anh vừa ăn hết bát cháo thì người nhà bệnh nhân giường bên cạnh bước vào trên tay cầm một chiếc bánh mỳ. Nó giật mình khi thấy anh nhìn người thanh niên đó nói: - Cho Thái ăn với, Thái muốn ăn.
68 Ngồi bên Thanh Tùng hơn 1h đồng hồ nó cũng đã lấy lại được tinh thần. Nó ko muốn anh phải lo lắng cho nó, nó sợ khi phải để lại trong ký ức của anh những giọt nước mắt của chính mình.
69 - Em rất đau và đau nhất ở nơi này. Anh có biết vì sao nó lại đau ko? Có bao giờ anh nghĩ người làm nó hạnh phúc nhất là anh nhưng người làm nó đau nhất cũng chính là anh hay ko? Anh có biết ngày nào cũng nhìn vẻ mặt ngây ngô kia là nó lại ko thể nào chịu đựng được hay ko? Mỗi ngày vừa qua đối với nó ko khác gì một cơn ác mộng, làm sao để khi tỉnh dậy những điều đang tồn tại này biến mất nhỉ? Biết bao đêm nó ngồi nhìn anh ngủ mà khóc thầm, biết bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi vì một người mà người đó ko hề hay biết.
70 Nó phải khó khăn lắm mới đưa Thanh Tùng vào nhà được. Hắn cũng có một thân hình lý tưởng, hơn nữa lại đậm người hơn Lê Thái cộng thêm đang say rượu, mà với cái thân hình ốc tiêu của nó mà vác được vào đến phòng thì cũng cả là một điều ko tưởng.
71 Thanh Tùng tỉnh dậy đầu vẫn còn đau, ngơ ngác nhìn quanh ko biết mình đang ở đâu? Cố gắng nhớ lại hắn chỉ thấy mình đã vào một quán rượu nào đó, uống rất say, rồi một cô gái nào đó mà hắn đã ôm.
72 Bữa ăn ngày hôm đó cứ trôi qua trong im lặng. Dường như giữa nó và hắn bây giờ đã xuất hiện thêm một bức tường vô hình ngăn ở giữa. Nó thật sự ko muốn như thế này, nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để khiến hắn sống tốt hơn và quên nó đi.
73 Mẹ anh nhìn anh ngạc nhiên hỏi lại: - Con thật sự nhớ ra con bé ấy ư? Con bằng lòng quên đi ba mẹ anh chị em con chỉ để nhớ một mình con hồ ly tinh ấy thôi sao? - Giọng mẹ anh có phần tức giận nhìn anh.
74 - Cô nghĩ làm theo những gì mà cô hướng dẫn thì sẽ khiến em trai tôi hồi phục nhanh chóng ư? Đúng là một lũ vô học, đầu đất. - Lê Hải bỗng nhiên lên tiếng.
75 Sức chịu đựng của nó cũng như một quả bóng bay mà thôi. Làm sao mà cứ dồn nén mãi vào trong đó được, họ ko biết rằng đến một lúc nào đó khi quả bóng căng quá nó sẽ nổ mất hay sao? Và hôm nay hình như quả bóng của nó ko bị nổ mà bị sì hơi.
76 Sáng hôm sau ông Hoàng Phúc đã có một quyết định đi ngược lại với mọi ý kiến của những người trong nhà. Ông quyết định đưa Lê Thái về Hà Nội, và địa điểm dừng chân chính là ngôi nhà của nó.
77 - Em ko có ý như thế. - Nó nhìn anh một chút thoáng buồn rồi lại vui vẻ ngay đề nghị. - Chiều nay em sẽ đưa anh đi chơi nhé, em sẽ đưa anh đến vài nơi mà em nghĩ là anh sẽ thích.
78 - Con c. h. ó kia mày định giam giữ con tao đến khi nào nữa. - Nó vừa nhấc điện thoại lên đã nghe thấy tiếng mẹ anh la hét ở đầu dây bên kia. - Thưa bác, cháu ko giam giữ con trai bác.
79 Mấy ngày nay nó đã suy nghĩ rất nhiều về những cuộc điện thoại mà gia đình anh gọi cho nó. Nó thật sự mệt mỏi quá rồi, nó biết phải làm sao đây? Buông tay hay tiếp tục đấu tranh? Nó đang mải suy nghĩ mà ko biết anh tiến lại ôm nó từ phía sau.
80 Chính vì yêu quý nên anh mới nâng niu nó như một bảo vật dễ vỡ như thế. Nhưng liệu những gì anh làm đó có sai hay ko? Nó ko còn là một cô nhóc hoạt bát như ngày nào nữa, dường như trong nó đang chất chứa rất nhiều tâm sự.