81 Hai tháng trôi qua, anh vẫn ở nhà nó cho dù mẹ anh, anh trai anh, em gái anh điện thoại giục anh trở về. Anh nói rằng anh ko muốn trở về ngôi nhà ấy nữa, ngôi nhà mà anh bị coi mà một kẻ thần kinh, một con hủi hay đúng hơn là một con quái thú mà ai cũng sợ.
82 - Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi. Còn nữa, con trai tôi cũng đã có ý chung nhan rồi, cô nghĩ rằng nó sẽ chọn cô thay vì chọn người con gái mà mẹ nó chọn ư? Cô vẫn ngây thơ nhỉ? Nó có vẻ hoang mang, từ ngày biết anh nó vẫn hiểu anh luôn coi gia đình mình là trên hết.
83 Câu trả lời tuy ko được anh đáp lại nhưng dường như nó đã hiểu anh chọn bên nào. Cay đắng với đắng cay là như thế này sao? Khóc mà nước mắt ko rơi có mấy ai đã từng trải qua? Nó đau, đau lắm nhưng đến lúc nó phải trả lại anh về nơi anh cần phải về rồi.
84 Bàn tay ấy là của anh, anh đã kịp nắm lại bàn tay ấy khi nó vội vã bước đi. Kéo nó vào lòng anh khẽ thì thầm để mình nó nghe thấy: - Cho anh ôm em một lần cuối cùng nữa thôi.
85 Tinh thần hoảng loạn, thể lực suy yếu, sốt cao li bì khiến nó hôn mê 3 ngày liền. Trong cơn mê nó cứ mải miết chạy theo và gọi tên Lê Thái. Thanh Tùng đã chăm sóc 3 ngày nay, nhìn nó như thế này là lòng hắn đau như cắt.
86 - Cậu thôi đi, cậu thừa biết rằng trong trái tim của Tuệ Minh chỉ có riêng mình cậu, dù tớ có cố gắng thế nào thì cô ấy cũng ko để tớ trong tim. Cậu nhờ tớ chăm sóc Tuệ Minh tớ bằng lòng, nhưng để ở bên cô ấy thay thế cậu thì tớ ko làm được.
87 Ra khỏi bệnh viện nó ko biết mình nên đi đâu về đâu, bước chân vô hồn cứ đưa nó đi, đi mãi rồi nó đứng trước một quán rượu tên "Phong Linh". Cái tên rất đẹp nhưng nó làm gì còn tâm trạng mà thưởng thức cái đẹp đó? Bước vào quán nó gọi một loạt những chai rượu mạnh.
88 Cô gái ấy cũng phân vân rất lâu mới đưa ra được cái quyết định này. Từ ngày mẹ anh gọi điện cho cô nói rằng bà đồng ý hôn sự giữa anh và cô và muốn hôn sự của hai người phải được tổ chức càng sớm càng tốt.
89 Hai tuần, thời gian đủ để nó chuẩn bị cho anh một món quà cưới thật ý nghĩa. Nếu có ai ở trong hoàn cảnh của nó bây giờ thì mới hiểu được nó đang đau như thế nào? Có ai vui mừng được khi người mình yêu cất bước đi cũng một người con gái khác hay ko? Hôm nay nó hẹn gặp anh có thể nói là để tâm sự lần cuối cùng trước khi đặt tay anh vào tay một người con gái khác.
90 Anh đưa tay mở file tài liệu nó đưa, là giấy tờ ngôi nhà mà anh đã từng phải bán khi cần tiền trả nợ cho anh trai. Nhưng sao nó lại có cái này và tại sao ngôi nhà ấy vẫn còn mang tên anh? - Tại sao em có cái này? Ý của em là gì thế? - Anh nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên.
91 Rời quán cafe trước Thạch Thảo, nó ko muốn về nhà, nó sợ những cử chỉ quan tâm của cả nhà dành cho nó, nó thấy mình có lỗi khi làm ba mẹ và anh chị mình lo lắng.
92 - Vậy rất vui được làm quen với chị. Em tên Quỳnh, sinh viên năm 2 học viện ngoại giao. - Con bé già dặn nhất lên tiếng. Lần lượt từng đứa đưa tay làm quen với nó.
93 Cách ly nó hoàn toàn khỏi những thú vui phù phiếm kia, hằng ngày nó chỉ thức dậy một lúc vào sáng sớm và chiều muộn. Thời gian còn lại Thanh Tùng đã làm cho nó ngủ, có lẽ cứ cho nó ngủ luôn để ko tỉnh dậy nữa thì cả nhà sẽ ko đau như bây giờ.
94 Nó đọc đến đây anh bỗng đọc được ý định của nó, lắc đầu tự nói với lòng mình: " Cô nhóc này đúng là rất láu cá, muốn anh ko hút thuốc nữa thì cứ nói thẳng ra còn bày đặt thơ với nhạc" Mắt nó cứ dán vào từng cử chỉ của anh miệng mỉm cười đọc tiếp: - Tiền mua thuốc để dành mua kẹo hết Tấm lòng anh trước sau vẫn chân thành Và như thế anh ko thêm nghiện thuốc Để dành tiền mua kẹo hết cho em.
95 - Anh mau đi tìm cô ấy đi, đừng để vụt mất tình yêu của đời mình. - Thạch Thảo bước vào, lấy hết can đảm dấu đi mọi niềm đau để cất lời. Anh ko quay lại, đôi mắt vẫn hướng vào màn đêm.
96 - Thanh Tùng, em muốn đi ngay ngày mai có được ko? - Nó cất tiếng đề nghị khi Thanh Tùng vừa bước vào phòng. Kể từ ngày Thanh Tùng khóc trên vai nó thì nó cũng đã nói chuyện với hắn, dù rằng chỉ được vài ba câu là nó lại im lặng nhưng có lẽ nó đã chấp nhận Thanh Tùng là một người bạn, là tri kỉ như trước kia.
97 1 năm sau tại sân bay Nội Bài. - Anh ko báo cho ai là hôm nay em về đấy chứ? - Nó nhìn Thanh Tùng với ánh mắt nghi ngờ hỏi. Hắn nhìn nó với ánh mắt ngây thơ đáp lại: - Anh ko có báo ai cả.
98 Cuộc nói chuyện diễn ra thật chóng vánh, có lẽ cả hai đều chưa đủ mạnh mẽ để có thể đối mặt với tất cả. Có lẽ cần có nhiều thời gian hơn nữa cho cả hai.
99 Nó hẹn gặp Thạch Thảo vào một ngày cuối tuần. Chị ấy thật khác xa so với tưởng tượng của nó. Thân hình gày gò, tinh thần chứa đựng điều gì đó luôn bất ổn.
100 Motip của những câu chuyện cổ tích đến cuối cùng thường có một câu nói rằng: Từ đó hoàng tử và công chúa sẽ hạnh phúc bên nhau cho đến cuối đời. Nó cũng đã từng ước rằng cuộc sống của mình sẽ đẹp như một bức tranh toàn màu hồng, cuộc đời nó sẽ bình yên như đoạn kết của những câu chuyện cổ tích.