1 -Chết tiệt. . . Không ngờ viên ngọc lại có sức mạnh lớn như vậy, tưởng chết rồi chứ. . . A. . .
Nàng giật mình khi thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Nói xa lạ nhưng nhìn rất hoa lệ.
2 Tiếng gió ríu rít bên tai, vừa bước ra khỏi Nguyệt Cung, Ngọc Yên cảm nhận được sự cô đơn, lạnh lẽo ở đây.
Hóa ra Cung đình là như vậy, là nơi đáng sợ.
3 Nàng tức điên lên, không hiểu hôm nay sao bọn đàn ông lại lấy nàng làm chỗ trút giận, hận này chưa trả hận mới lại đến, hận thế này trả bao giờ mới hết.
4 Nàng chạm nhẹ vào cái bớt hình hoa mẫu đơn ở vai phải, nó thật sự rất sống động. Cánh hóa phớt chút hồng, ở giữa có màu vàng, xung quanh có ít xanh. Nàng cố lau chùi nó.
5 Nàng vẫn dửng dưng ngồi uống trà, cười mà như không cười. Tay cầm chiếc quạt.
-May quá, trời đang nóng. Khỏi cần tốn tiền mua cái khác. . .
Nàng phe phẩy,rồi dừng lại ngắm nghía.
6 Ngọc Yên đang suy nghĩ lung tung, tên tiểu Nhị tới gần nhắc nhở.
-Quan gia. . . Ngài không nên quan tâm đến chuyện này, Hoàng thượng đã phong toả tin tức.
7 Trong cung. Hai nam nhân đang ngồi đánh cờ. Người mặc y phục trắng tinh khiết, nhìn thanh tao thoát tục. Nam nhân bên cạnh mặc đồ đen dài, thể hiện sự uy nghiêm hùng dũng làm người ta khiếp sợ.
8 Nàng sững sờ nhìn bóng đen đang hoà tan vào dòng người.
"Mùi hương của trúc, là sư phụ. . . "
Ngọc Yên định thần lại. Cố gắng chen qua đám đông.
-Sư phụ!!!
Nàng hét toáng, giọng khàn đặc.
9 Nàng bình tĩnh lướt qua đám lính, nàng rất tự tin vào kĩ thuật của mình, dù chỉ là vẽ chứ không phải mặt nạ da người. Trái ngược với Ngọc Yên, Liễu Linh lúng túng, hồi hộp len lách qua đám đông.
10 Nàng chống cằm, mặt cười quái dị.
"Chỉ thế mà tưởng gì khó. . . Xúc xắc chỉ là đồ chơi của mình "
-Vậy ta bắt đầu đi. . .
Tên chủ bàn lúng túng xóc đều, thật khó đoán bên trong xúc xắc có mặt nào.
11 Mặt trời bắt đầu ngả về hướng Tây, ánh chiều tà màu đỏ hệt như màu máu. Nhìn màu này làm người ta hoa cả mắt, cảm giác có phần quái dị, như sắp có một cơn sóng tai vạ ập tới.
12 Trời vẫn tờ mờ sáng, tiếng gà gáy làm người ta đau tai. Đôi mắt nhỏ nhắn khẽ động, hình ảnh phía trước thì mờ mờ ảo ảo.
-Tỷ. . . . Tỷ. . . Tỉnh dậy mau.
13 Đoàn vũ nữ vừa múa xong, Ngọc Yên xoay qua nói với tú bà.
-Ta muốn ra trước. . .
Nụ cười tính toán nhếch lên.
-Được. . .
Bà ta đứng lên trước sân khấu, giọng ngon ngọt muốn dụ dỗ người khác,quả không hổ danh là người trong nghề nhiều năm.
14 Ngọc Yên từ xa vẫn nghe thấy không khí nhốn nháo trong kĩ viện, nụ cười khinh khi.
-Đúng là không thể tha cho cho bà ta. . . Linh, chúng ta phải tăng tốc.
15 Người ta thường nói:"Người đẹp vì lụa ". Đối với Ngọc Yên:"Lụa xấu vì người ".
Nàng tự lắc đầu, tự ngán ngẩm về mình. Đúng là tự làm tự chịu, ai bảo bản thân làm mình xấu, bộ y phục làm bằng lụa tốn mấy chục lạng bạc coi như bỏ đi.
16 -Ắt xì. . . Ắt. . . Xì. . .
Ngọc Yên nhíu mày, xoa xoa cái mũi hình như có ai đang nhắc tới nàng.
-Tỷ. . . tỷ trúng phong hàn rồi. . . Đừng ngồi ở đó nữa.
17 Ngọc Yên không trả lời cũng không đáp ứng gì, chỉ hỏi một câu.
-Ở đây không có đại phu ư?
Vài người nhìn nhau, một người đại diện nói.
-Lúc đầu cũng có vài đại phu tuy nhiên sau này khi chẩn đoán là bệnh dịch thì bỏ chạy hết.
18 Sáng hôm sau.
Ngọc Yên tỉnh dậy, mặt vẫn còn ngái ngủ. Nàng đứng trước cửa, một tầng sương dày đặc làm người ta không nhìn rõ phương hướng. Nàng cười khẽ.
19 Hôm nay tâm tình Ngọc Yên thoải mái a, ai gặp nàng cũng chào lâu lâu lại được cho vài món ăn vặt mà là miễn phí, quá sung sướng. Thôn dân dường như cũng quên mất vết sẹo trên mặt nàng, không ngại ngần trò chuyện nữa.
20 Hai ngày sau.
Vũ Lăng Nguyên xuất thân vi hành, nói thế nhưng cũng không quá ầm ĩ. Chỉ là trăm hộ vệ, trăm ngự lâm quân, người phục vụ,. . . thêm chiếc xe ngựa được điêu khắc tinh xảo dát vàng dát ngọc, lớn bằng một cái nhà vừa phải, có thể nói lần này thấy giống khoe khoang uy quyền giàu có của Hoàng đế Thanh Phong Quốc.