1 Cảm thấy khó hiểu vì trước cửa nhà xe đậu khá nhiều nhưng Phượng vẫn bước vào nói câu nói thường lệ:
- Thưa mẹ con mới đi học về!!!
Rồi sau đó lại bỡ ngỡ khi trong nhà lại có một nhóm thanh niên 5 người trong nhà mình, bà Thu - mẹ Phượng như hiểu được con gái bèn giới thiệu:
- Mấy anh đây đến bàn hợp đồng thuê nhà.
2 Vừa tờ mờ sáng bà Thu đã đi chợ, khi về thì tay xách nách mang bao nhiêu là đồ.
- Trời đất, nhà vó mấy người đâu mà mẹ mua bơ chi nhiều vậy?
Phượng càm ràm khi thấy 2 túi bơ to đùng trước mặt, chắc cũng khoảng 2,3 chục kg chứ chẳng ít.
3 - Phượng ơi, ra mẹ bảo này!
- Dạ!
- Mẹ mới nấu xong nè, con đem sang cho tụi thằng Trí một ít đi, toàn con trai không chắc cũng ăn uống qua loa thôi, tội nghiệp!
Phượng chỉ biết lắc đầu cười thầm vì người mẹ bao dung này thôi, bà Thu tuy không đi chùa, không theo đạo nhưng tấm lòng của bà còn hơn thế nữa.
4 Đeo sợi dây chuyền trên cổ, ngắm mình trong gương, Phượng vì mãi cười nên chẳng để ý đến sự có mặt của bà Thu trong phòng.
Thấy hộp quà trên bàn, cùng với thái độ của con gái bà đoán chắc cô có người theo đuổi rồi.
5 - Ngày gì mà xui hết chỗ nói. . . .
Phượng vừa đi vừa lầm bầm, hôm nay cô bị sao hỏa tạ chiếu hay sao mà xui đủ điều, lên lớp thì quên tài liệu, xe thì hết chiếc này hư đến chiếc kia hỏng.
6 - Nay không đi học hả Phượng?
- Dạ lát nữa em mới đi anh^^
Phượng đang đứng phơi quần áo thì gặp họ, ít khi nào họ ra ngoài sớm mà lại đi tập thể như vầy, thắc mắc cô hỏi thì họ chỉ nói qua loa là đi hít thở không khí.
7 Tan học, 2 cô nàng của chúng ta rủ nhau đi chợ. Bỗng nhiên Linh dừng lại ở quầy bán áo đôi, như hiểu được chuyện gì đó nên Phượng trêu:
- Anh chàng nào may mắn được mặc áo đôi với bồ vậy ta.
8 - Bồ bình tĩnh đi, chắc ổng về nhà thăm cha mẹ thôi mà!!!
- Cứ cho là vậy thì mình gọi cũng phải bắt máy chứ.
Trong lúc Linh đang lóng ngóng lo cho Trí thì Phượng cũng như ngồi trên bếp lửa, đứng ngồi không yên.
9 Cậu từ từ kể lại cho Phượng và Linh nghe, 5 người họ chỉ mới quen nhau và kết thân từ năm cuối đại học.
Thân phận thật sự của họ chẳng ai là tần thường khi mà tất cả đều là thiếu gia quyền quý của nhiều công ty khác nhau.
10 Nghe Trí nói xong, cô chỉ biết chạy, chạy thật nhanh để đến tìm anh. Cô chạy nhanh nhất có thể chỉ mong gặp được anh.
Lúc này để anh ở một mình chưa hẳn là tốt, anh cần một người bên cạnh an ủi và động viên, anh đã không có sự ủng hộ của gia đình rồi nên càng không thể mất đi những người bạn nữa.
11 - Chuyện là vậy đấy mẹ! Con kể cho mẹ nghe không phải là muốn mẹ đồng cảm với mấy anh mà là. . .
Phượng ấp úng vì sợ mẹ không đồng ý với những gì mình sắp nói ra.
12 Rút tiền xong, vừa ra khỏi ngân hàng Phượng đã bắt gặp được hình ảnh quen thuộc của mình trước đó, tuy không chắc nhưng cô vẫn bước lại gần xem sao.
Là một người phụ nữ trung niên đang nói chuyện với một thanh niên.
13 - Con đã nói từ trước rồi, con không cần sự giúp đỡ của mẹ. Tự thân con sẽ đứng lên và chứng minh cho cha thấy: không có sự chống lưng của gia đình con vẫn làm nên sự nghiệp!!!
- Mẹ biết là con làm được nhưng bây giờ con đang gặp khó khăn, chẳng lẽ mẹ không giúp được sao?
Bản thân là một người mẹ, nghe tin con gặp khó khăn đương nhiên bà Phương phải đến giúp rồi nhưng Nam cứ một mực không nhận tấm lòng của bà.
14 Không có chuyện gì giấu mãi được, kết quả là Phượng đã bị ông Lâm và bà Thu mắng cho một trận ra hồn. Ông Lâm còn thẳng tay tát cô một bạt tay, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô bị đánh nhưng cô cũng không dám nói gì, chỉ mong cha mẹ tha lỗi cho mình.
15 Sau khi tốt nghiệp đại học, với tấm bằng loại giỏi trong tay thì không khó gì để Phượng tìm được công việc ở những công ty, tập đoàn lớn nhưng cô và Linh lại chọn đến công ty của họ, cùng họ xây dựng sự nghiệp.
16 - Sau tự nhiên biến mất vậy? Báo hại anh tìm nãy giờ!
- Không sao đâu, mà không lo tiếp khách đi tìm em làm gì?
Anh dùng tay gạt sấp giấy tờ cô đang sắp xếp sang một bên.
17 Khoảng vài tuần sau, biết được sắp tới Ny sẽ đi du học tận Pháp, Phượng mừng hơn nhặt được vàng. Trước ngày máy bay cất cánh, họ lại có một cuộc nói chuyện riêng, lần này thì Phượng luôn miệng cảm ơn Ny, từ chối lời cảm ơn đó, Ny nói:
- Thật ra em biết rõ anh Nam chỉ xem em như em út trong nhà thôi.