1 - Đơn giản chấp nhận, sẽ thấy thoải mái ngần nào -__________________________________________________________________________________________________________________Tôi phóng xe ra khỏi nhà, rời xa cái không khí giả tạo đến nghẹt thở nơi ấy.
2 Chương 2. Tôi về nhà lúc sáu giờ, thật ra tôi chưa muốn về, nhưng lúc đi, trên người chỉ khoác hờ chiếc áo mỏng, mà ngoài đó thì lạnh quá !! Nhà tôi vốn ăn cơm trễ, nên tôi lên phòng định tắm một chút.
3 Chương 3. Tôi vào nhà, ngồi tự nhiên lên sofa, nó vào sau, cũng ngồi đối diện thật ngoan, mắt cứ nhìn xuống nền, khác hẳn con Thiên Ngọc hồn nhiên tung tăng lúc trước.
4 Chương 4. Tôi dậy từ lúc sáu rưỡi, vì đó là thói quen từ nhỏ, quần áo tươm tất, tôi bước xuống nhà ăn sáng. --Con nhớ tối nay phải làm gì chứ ? – Vừa ngồi vào ghế, ba tôi đã mở lời.
5 Chương 5. Về nhà lúc 2 giờ, tôi lên phòng theo thói quen, sau đó đi tắm. Nghe đâu tiệc bắt đầu lúc 5 giờ, vậy là còn nhiều thời gian. Tôi khởi động laptop, lướt nhanh qua các tin trong ngày, và dừng lại ở tiêu đề “ Công ty cổ phần đầu tư và giao dịch bất động sản Đại Hà trở thành đối tác dài hạn với công ty cổ phần đầu tư Trường Kỳ.
6 Chương 6. Đêm qua về, hai chân tôi như muốn rã ra vì giày cao gót, nên hôm nay tôi có lý do để không phải ra khỏi nhà. Tuy nhiên, ba tôi đã ký hợp đồng với Trường Kỳ, nên đã giao cho tôi một chồng tài liệu cao ngất, bảo tôi tham khảo để cùng ông đến công ty giao dịch lần đầu.
7 Chương 7. Hôm nay sẽ là một ngày bình thường, nếu tôi không bị tai nạn, và mắc vào một mớ rắc rối. | Auto tua lại vài tiếng trước | Tôi đi học về, xe chạy đều đều, chợt, từ hẻm nhỏ lao ra một người đàn ông to cao bặm trợn, mặt mày hung dữ, xe ông ấy tông vào xe tôi, làm cả tôi và ông ấy đều ngã, cơ thể tôi ma sát với mặt đường, làm hai tay và đầu gối bị thương, tuôn máu, ông ấy thì trầy ở hai tay, xe ông ấy tiếp đất và xước hết một bên.
8 Chương 8. Bẵng đi vài ngày, vết thương tôi cũng đã bớt đau. Cái tin nhắn kỳ lạ kia vẫn gửi đến đều đặn. Và tôi. . . cũng không gặp anh ấy nữa. Tôi ngồi trong phòng riêng, hai chân gác tùy tiện lên bàn, chợt nghe tiếng chuông cửa, chốc lát chị giúp việc chạy lên báo có người tìm, tôi cũng ậm ự rồi xuống xem là ai.
9 Chương 9. Bây giờ là 7 giờ sáng, tuy nhiên, tôi vẫn còn ngủ, vì đêm qua phải viết bản thảo đến tận khuya. Hôm nay phải đi học, nhưng cơ thể thực không chịu nghe lời, đành nghỉ học vậy.
10 Chương 10. Tôi thở dốc, phía sau máu vẫn tuôn, phía trước trán bị một mảnh kính mắt đâm sâu, ra nhiều máu, tay trái và một chân tê liệt, tay phải tôi vô thức tìm điện thoại và bấm dãy số gần nhất.
11 Chương 11. 6 giờ sáng, những ánh dương đầu tiên chói rọi ấm áp, bên ngoài, gió nhẹ thổi, chim vẫn tung bay, trong phòng bệnh, Phong chợt tỉnh, anh vừa ngủ quên một lúc.
12 Chương 12. Hai tháng mười hai ngày. Đã là hai tháng mười hai ngày từ lúc Dy gặp nạn. Một con số không dài không ngắn, nhưng trong con số đó, chất chứa những nỗi đau, những giọt nước mắt.
13 Chương 13. Bà Nguyệt ngồi trên sofa, những ngón tay đeo đầy nhẫn một cách khoa trương đang kiểm tra ví tiền, trên người vận một bộ váy dài và rất không hợp tuổi, có lẽ bà ta định đi tiệc tùng gì đó.
14 Chương 14. | Sáng hôm sau | Tôi tỉnh dậy đúng giờ, phần vì tò mò về tin tức tối qua. Hôm nay cũng là ngày ba tôi trở về sau mấy tháng nước ngoài. Tôi không ăn sáng mà đến công ty anh ngay.
15 Chương 15. | Chiều hôm đó | | Cơm tối | -Sao tay con lại có xẹo vậy Dy ? – ông không nhìn tôi, giọng nói đều lạnh. -Con vô ý để té thôi. – Tôi nhếch miệng, liếc nhìn người đàn bà phía đối diện, mặt bà ta lộ rõ vẻ hoảng sợ.
16 Chương 16. Tôi đá chống xe, tay kéo chiếc kính râm, mắt nhìn tòa nhà cao vút mang biển tên Golden Star. Hôm nay là ngày ký hợp đồng giữa Đại Hà và Golden Star.
17 Chương 17. Thời gian cứ trôi dần,cuộc sống của tôi cũng theo cán cân yên bình mà phát triển. Những ngày qua, tôi và Phong cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn, nhưng đa phần là qua tin nhắn.
18 Chương 18. Tôi mở cửa xe bước xuống, quay lại chào anh một tiếng, rồi quay lưng bước vào bên trong toà nhà Golden Star. Từ hôm trước tôi bắt đầu đến đây làm việc, hàng ngày đều đặn, đều là anh đưa tôi tới.
19 Chương 19. Hôm nay là một ngày bình thường, tôi đến công ty trên xe anh, vẫn tiếp tục công việc của mình. Đến gần lúc ra về, trưởng phòng tới thông báo một tin khiến mọi người náo loạn.
20 Chương 20. -Alo ? – giọng Ngọc trong trẻo. -Mày à, qua nhà tao được không ? -Bây giờ á ? – Ngọc nheo mắt nhìn đồng hồ. -Ừ, không được à ? – tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay ổn định, không nắng không mưa, thế sao lại không tới được.