1 Lam Ngân Tuyết thở dài, nhẹ nhàng tắt cái máy tính yêu dấu của mình mà lòng có biết bao nhiêu buồn bực. Nàng mới đọc xong một cuốn tiểu thuyết mà một đồng nghiệp mới bắt nàng đọc, nàng hiếu kì vào đọc thì liền biết tại sao vị đồng nghiệp đáng kính ấy nhất quyết muốn nàng đọc rồi! Cư nhiên vật hi sinh có cùng một cái tên với nàng.
2 Lam Ngân Tuyết như nhớ ra gì đó, vội la làng trong đầu 'Hệ thống tiên sinh! Người ở đâu?' Lam Ngân Tuyết giờ mới nhớ ra trong lúc nàng ngủ có một giọng nói hiện ra y như mấy cái hệ thống trong truyện nàng từng đọc.
3 Lam Ngân Tuyết vòng qua sau Lam phủ, nàng cũng lười không muốn đi cửa chính, dù nàng là Đại tiểu thư của Lam tể tướng trong triều nhưng hạ nhân cũng chẳng nể mặt nàng, ỷ nàng là ngốc tử mà tùy ý khi dễ, nàng chính là không muốn chuốc phiền toái.
4 Lam Ngân Tuyết kéo tay Lam Hàn Phong, cười khẽ nói "Đợi chút, để tỷ giấu khuôn mặt đệ đi cái đã" Lam Hàn Phong cũng cười nhạt coi như đáp ứng, nàng muốn làm gì hắn cũng được, hắn cũng không một câu oán trách.
5 Một tuần trôi qua thật bình yên, không nữ chủ, không nam chủ, chỉ có Lam Ngân Tuyết cùng với Tiểu Thúy và Lam Hàn Phong. Lam Ngân Tuyết dựa người vào thành cửa sổ, miệng ngâm nga vài câu hát mà trong lòng tung hoa, cuộc đời thật đẹp sao! Có một vị tỷ tỷ yêu thương chăm sóc, có một vị đệ đệ kiêm vệ sĩ lo lắng ôn nhu.
6 Ám Dạ đánh xe ngựa rời đi trong đêm tối, bên trong xe ngựa được trang hoàng khá cẩn thận và chu đáo, chỉ là bên ngoài nhìn vào thoạt rất bình thường nhưng bên trong trải thảm và nệm đều rất tốt.
7 Giữa rừng trúc, một cỗ xe ngựa nho nhỏ nằm an tĩnh bên cạnh con suối nhỏ, một thân ảnh nhỏ nhắn với bóng lưng có chút đơn độc mà vô tình, một nữ tử vận bạch y bằng vải thô nhưng sạch sẽ ngồi thả hai chân trắng nõn xuống làn nước mát.
8 Lam Ngân Tuyết nhẹ nhàng thối lui mà hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt như sài lang hổ báo những nam nhân bên dưới. Thấy nàng quay lại, Lam Hàn Phong ân cần đưa cho nàng ly nước, còn Tiểu Thúy cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán nàng.
9 Lam Ngân Tuyết ngồi nghe Ám Dạ báo cáo thông tin mà hắn thu nhập được về tin đồn của Yêu Dạ, nàng cũng không ngờ nó lại lan xa lan nhanh như vậy, còn vượt xa dự tính của nàng.
10 Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên thân ảnh nhỏ bé cô độc đang ngồi nghịch mặt hồ lạnh ngắt, nước hồ lạnh như băng nhưng nữ tử đang ở độ tuổi đậu khấu niên hoa mặt không đổi sắc mà cảm nhận sự lạnh lẽo đấy.
11 Lam Ngân Tuyết sáng hôm sau rất là tự nhiên đi đến nhà Lộc Nhai, nàng dù sao cũng cần phải hoàn thành nhiệm vụ nha! Còn 70% lận đấy. Nàng cũng lười không thèm đeo mặt nạ, nàng nhìn quanh gian phòng, không thấy Lộc Nhai chỉ thấy mẫu thân hắn thì cũng thở dài, lấy ra bộ ngân châm
"Ngươi là ai?" Lộc Yên đang suy yếu nằm trên giường, nhìn nữ tử dung mạo bách bàn nan miêu, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lại lộ ra một chút ưu thương cùng dịu dàng, xen lẫn là một chút yêu mị quyến rũ.
12 "A! Ta chút nữa là đã quên Tiểu Thúy Thúy còn đợi ta" Lam Ngân Tuyết chợt dừng động tác gảy cầm, đứng bật dậy mà khuôn mặt có chút trắng bệch. Tại sao nàng lại có thể quên tiểu mỹ nhân đang chờ nàng được cơ chứ? A!!! Tiểu mỹ nhân của nàng
"Tiểu Thúy Thúy" Lãnh Tử Ngạn nghi hoặc hỏi
"À quên không nói cho người, đó là tỷ tỷ của ta, còn có đệ đệ của ta và một vị ca ca nữa.
13 Giữa gian phòng trang nhã, một nữ tử tay vuốt thân cầm, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn như ẩn như hiện, mái tóc màu bạch ngân xỏa dài buông lỏng tựa thác nước, lại bồng bềnh không gió mà bay.
14 Lam Ngân Tuyết nhìn Lộc Nhai, Lộc Nhai nhìn Lam Ngân Tuyết, bốn mắt nhìn nhau. À mà khoan, nếu như xét theo phương diện lãng mạn thì đây chính là nhìn nhau đắm đuối, xét theo phương diện không lãng mạn thì đây chính là liếc mắt đấu nhau chí chóe.
15 Lộc Nhai nghe thấy Lam Ngân Tuyết tuyên bố hùng hồn như vậy thì cũng hơi xấu hổ gãi sóng mũi, nhưng rất nhanh hắn đã nắm được trọng điểm "Nàng là ai?" Thanh âm mang theo nghi hoặc, khiến Lam Ngân Tuyết đang lửa cháy hùng hồn cũng ngớ người chợt nhận mình hơi lố
"À, nàng là một nữ nhân cực kì cường đại, cực kì bưu hãn, cực kì mị hoặc, cũng cực kì khuynh đảo nhân tâm nha.
16 Lam Ngân Tuyết một thân bạch y, khuôn mặt dịu dàng nhu hòa nhìn Lương Lăng Nhi, cũng chính là chủ tử của Khương Hồng lâu. Lam Ngân Tuyết nhấp một ngụm trà, nhìn Lương Lăng Nhi đầy thiện ý khiến nữ nhân nào đó không khỏi nổi một tầng lãnh ý trong lòng.
17 Thời gian thoáng đưa, từ một oa nhi mười ba tuổi thoáng chốc đã thành thiếu nữ muời sáu như hoa. Vâng, không ai khác chính là bạn trẻ Lam Ngân Tuyết của chúng ta.
18 Lam Bạch Băng lười biếng nằm dài trên ghế quý phi, huyền y trên người càng làm cho vẻ cuồng ngạo cùng lạnh băng trên mặt tăng thêm vài phần, suối tóc đen dài thả tung trên cơ thể gợi cảm.
19 "Ta tò mò lí do vì sao ngươi lại về sớm hơn dự định" Hắc y nam tử dựa người vào cây hoa anh đào, giọng nói quỷ dị, khàn đục nhưng lại gợi cảm dị thường.
20 Trong lúc Lam Ngân Tuyết còn đang tự chữa thương và hai anh Ma Thú đang ráo riết tìm cách tăng thực lực cho nàng thì ở một nơi nói xa cũng không xa, nói gần cũng chẳng gần, nói tóm lại là vừa xa vừa gần.