1 Tiếng đồng hồ réo vang. Một ngày mới lại tới. Tôi tung chăn, mở toang cửa, bước ra ban công. Trời vẫn chưa sáng rõ. Phía đông, một quầng sáng màu hồng hồng, phớt ánh vàng hiện lên trên những nóc nhà.
2 Cái bụng trống rỗng kêu ọc ạch. Bữa sáng thì đã bị cướp mất. Tôi đành lôi lại gói bánh mì sandwich trong tủ bếp ra, lấy hai lát mới. Bánh vẫn còn tươi, mềm và thơm.
3 Điện thoại réo vang. Tôi mắt nhắm mắt mở quờ quạng tìm cái di động. - A lô?- Ôi cha, sao giọng ngái ngủ thế? Ba giờ rồi mà còn ngủ trưa? Ê, ra ngoài đi dạo một vòng đi.
4 Chúng tôi rời khỏi khách sạn Green World khi trời đã nhá nhem tối. Nói cho chính xác thì “chúng tôi” ở đây chỉ có tôi và Mạnh. Sau khi nghe công bố kết quả cuộc thi, các ứng viên khác đã lặn mất tăm, chả còn thấy bóng dáng của ai trong khách sạn nữa.
5 Tôi phăm phăm bước ra khỏi Green World, như Alice mong thoát ra khỏi xứ Wonderland quỷ quái. Không thèm quay đầu lại, tôi làu bàu thật lớn. “Không làm ở Green World thì thôi.
6 Đó là một buổi sáng cuối tháng Năm trời không đẹp lắm. Nguyễn Khánh Vi An, cô thợ bánh hụt của khách sạn Green World ngồi trên ban công tầng năm nhà mình, bên chiếc bàn gỗ phủ khăn ăn kẻ ca rô xanh.
7 Tôi nhận được email của thầy Bertrand vào một buổi tối muộn. Thầy viết:Người Á Đông các con nói là gì nhỉ? Là duyên số. Con đã có duyên với Moon Harvest, điều đó rất tốt.
8 Tôi chính thức bắt tay vào công việc của một thợ bánh tại Moon Harvest. Những ngày đầu tiên tiếp nhận và làm quen với môi trường mới ở nhà hàng khá bận rộn.
9 Bữa tiệc sinh nhật ngắn ngủi đã kết thúc. Nhân sự đoàn làm phim lại lục tục dàn dựng cảnh quay tiếp theo. Người phụ trách hóa trang gọi lớn:- Thái đâu rồi?Trong đám người đang đứng lộn nhộn ở hành lang căn phòng chính của trại trẻ mồ côi, có tiếng trả lời:- Có tôi đây!Đó là tiếng của diễn viên Quang Hải.
10 Ông Tây “dưa hấu” ngồi bệ vệ trên chiếc ghế bọc nhung, từ từ gỡ chiếc kính đeo trên mắt ra, quăng một cách sành điệu lên bàn. Ánh nhìn của ông phóng về phía tôi phảng phất nét thân thuộc không thể gọi tên.
11 Trong điện thoại di động tôi bỏ lại khách sạn có hai cuộc gọi nhỡ. Một số di động, một số cố định, nhưng cả hai số đều lạ. Vốn điện thoại của tôi không mấy người biết, đến nỗi mà các số lưu trong danh bạ có thể đếm trên đầu ngón tay và mỗi số tôi cài một loại nhạc chuông khác nhau.
12 Lên lớp Mười, tôi vẫn còn sợ mưa to gió lớn. Những đêm mưa gió bất chợt, tôi vẫn thường cuống quýt dò dẫm sang phòng của ba mẹ tôi, lúc này đã ngủ say, len lén lật chăn rồi chui vào giữa, nằm hí hửng một lúc trước khi tiến vào những giấc mộng đẹp đẽ bay bổng, không bao giờ thấy được ba tôi mỉm cười trong đêm, nhẹ nhàng nhấc đầu tôi lên kê vào chiếc gối của ba.
13 Tôi đưa mắt nhìn khắp sảnh, tưởng tượng ra mình sẽ tìm một cậu nhóc mũm mĩm thích ăn đồ ngọt. Quầy bar buổi chiều chưa đông khách, chỉ lác đác vài người ngồi uống cà phê.
14 Mạnh trong thời gian này trở thành khách hàng thường xuyên của Moon Harvest. Cậu ta thường đến vào buổi chiều, uống cà phê và ăn bánh ngọt tại một vị trí quen thuộc.
15 Lần thứ hai tỉnh dậy, đầu tôi không còn đau nhức như trước nữa. Dù cho tay chân thì đầy rẫy các vết sây sát, đỏ bầm lên rất khó coi nhưng tinh thần đã thư thái hơn rất nhiều.
16 Việc quay đoạn phim quảng cáo thương hiệu bánh Moon Harvest đã được tiến hành một cách tốt đẹp. Chẳng mấy chốc, bất cứ nơi đâu, trên tivi, trong những trung tâm thương mại, trên các trang mạng xuất hiện tràn ngập hình ảnh “anh thợ làm bánh” Quang Hải đẹp trai ngây ngất khiến ọi người mê mẩn; đặc biệt là ánh mắt hút hồn, đôi tay uyển chuyển có phong thái cực kỳ chuyên nghiệp.
17 Rất lâu rất lâu sau này, khi Vi An và Elton Trần…Đã là nửa đêm rồi nhưng đèn nhà nọ vẫn chưa chịu tắt. Elton Trần mở cánh cửa khép hờ, ngó vào trong khu vực bếp lần này đã không biết là lần thứ n+1 nào rồi.
18 Rất lâu, rất lâu sau này, khi Vi An và Quang Hải…Đã nửa đêm rồi nhưng đèn nhà nọ vẫn chưa chịu tắt. Quang Hải ngó vào trong khu vực bếp, lần này đã là lần n+1.