1 Tôi - Kim Nhã Linh - 14 tuổi, và hôm nay tôi chính thức học ở trường mới. Lý do tôi chuyển trường à? Đơn giản lắm, trường cũ tôi gặp khá nhiều rắc rối, vậy nên tôi dùng biện pháp: Lượn cho nước nó trong.
2 À vâng, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở trường cấp hai Đông Anh và. . . một cậu bạn mang khuôn mặt mèo, là "hàng xóm" của tôi ==" "Tùng tùng tùng"
Lại là ba hồi trống kết thúc một tiết học, tôi nhanh chóng thu dọn sách vở vào một chỗ rồi lấy số sách đủ cho tiết học tiếp theo.
3 "Bye bye Vũ Vũ, tớ về nhé!" Nhã Linh mang cặp lên vai, cũng tiện quay sang bên cạnh cười toe một cái.
"Ừ, bye bye. Mà gọi một chữ thôi. "
Miêu Vũ dường như không đồng tình lắm với cách gọi của tôi.
4 "Hửm. . . đầu mèo?" Dưa Hấu nghe tôi kể xong mọi chuyện thì hơi nghiêng đầu một chút rồi nhìn tôi chằm chằm như thể 'Chị đang ảo tưởng' à. "Đừng có nhìn chị bằng ánh mắt biểu cảm như thế.
5 Ba tiếng trống lại bắt đầu vang khắp trường trung học Đông Anh. . . Nhã Linh vẫn say giấc trên bàn. Nói trắng ra thì tiêu chí của nhỏ này là: Đã ngủ thì trời sập cũng không biết.
6 Nhìn, nhìn và nhìn, cả hai cùng lập tức cười ha hả. "Làm gì có chuyện phi lí đó, haha. . . "
"A. . . đúng. . . "
Mai Hoa nhìn thấy Nhã Linh cùng Miêu Vũ cười nói với nhau thì không cam tâm.
7 Không biết có phải do Miêu Vũ tác động không, bất cứ môn thi nào Nhã Linh cũng giật giải nhất khiến sân trường náo loạn một phen. Lịch sử trường Đông Anh chưa có một học sinh nào giành giải nhiều môn thi như vậy.
8 Sau hội thể thao, cuộc sống bình yên của Nhã Linh vẫn tiếp tục. Hàng ngày đấu đá với Khoai Tây Chiên, măm măm đồ ăn do Bim Bim làm, à còn thêm là năn nỉ nhờ vả Dưa Hấu làm hộ bài tập.
9 - Em là ai? - Vilila, đó là tên em sao?
- Em thực xinh đẹp như đóa bạch cúc này.
- Đừng nói tạm biệt. . . Ta sẽ gặp lại em.
- Ta. . . Chưa từng nói ta yêu em.
10 - Xem nào, sổ ghi nè, hai bộ quần áo nè, bút nè, mũ nè, áo khoác nè, nước nè, ô nè. Hm. . . ok, vậy thôi! Nhã Linh hào hứng nhét hết đống đồ vào trong chiếc balo con con có hình một con mèo nâu, tâm trạng vô cùng tốt.
11 Chắc ai cũng thắc mắc vì sao Miêu Vũ lại đi gọi Nhã Linh phải không? Đơn giản thôi, sự việc là như thế này. . . Tua lại thời gian ngày hôm qua. . . .
Sau khi Tố Lan vừa nói xong, Nhã Linh liền nhào đến chỗ Miêu Vũ, chớp chớp mắt.
12 Nam nhân quay lưng về phía Nhã Linh, điều nhỏ ấn tượng nhất chính là mái tóc vàng rực rỡ có chút nhọn nhọn như bờm sư tử. Sư tử?
Hơi nhíu mày một chút, Nhã Linh bình tĩnh dò xét, thiếu niên này áng chừng chỉ kém hơn anh nhỏ một hai tuổi, nhưng cái bộ dạng dáo dác thế kia thật đáng nghi à nha! Cười hắc hắc vài tiếng, nhỏ đứng dậy, rón rén bước ra cửa, cầm một cái dép lê lên tay.
13 Đôi lời tác giả: Rất xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ này, căn bản tác giả quên mất mật khẩu vào, hôm nay mới vào nick lại để viết truyện, mong mọi người thông cảm nha!
******************************
Nhã Linh rón rén ngó đầu ra khỏi tảng đá gần đấy, lập tức nhỏ nhìn thấy một thân ảnh tựa ngay vào tảng đá đó.
14 Sáng sớm hôm sau, cả lớp cùng nhau đi hái nấm và dạo quanh ngọn đồi cao rộng này.
Nhã Linh vẫn vui vẻ đi cùng Tiểu Khuê, nhưng nhỏ lại tránh mặt Miêu Vũ suốt, vừa nhìn thấy cậu liền lập tức lấy cớ gì đó mà bỏ chạy.
15 Lại nói đến Miêu Vũ, mặc cho Mai Hoa cứ liên tục léo nhéo ngay bên tai, trong lòng cậu đang vô cùng khó chịu vì Nhã Linh cứ tránh mặt cậu suốt sáng nay, cộng với cái “đuôi” này khiến cho Miêu Vũ không có một cơ hội giải thích.
16 Nhã Linh lờ mờ mở mắt, đầu nhỏ cảm giác như tê cứng lại, đau buốt.
- Sao mình lại ở đây??
Bất chợt cánh cửa mở ra, là một thân ảnh quen thuộc với hương bạc hà nhẹ, mái tóc hạt dẻ cùng đôi mắt ôn nhu trìu mến.
17 Nhã Linh thẫn thờ nhìn lại mình trong gương. Gì đây? Diện mạo gần như thay đổi hoàn toàn, tại sao đôi mắt lại trở nên đỏ như vậy. Nhỏ biết trước kia mắt mình vốn dĩ đã đỏ rồi, nhưng cứ như đeo len vậy, bên xám kim, bên lại đỏ gay gắt? Biến đổi đến kì dị!
Vục một làn nước lên khuôn mặt, rõ ràng nhỏ cảm nhận đám thú cưng của nhỏ không còn như xưa nữa.
18 Chạy tìm cục trường không thấy khuôn mặt mèo đâu khiến Nhã Linh có loại cảm xúc muốn phá tan cái trường này. Thế này là sao chứ? Không lẽ một năm đủ để cho nhỏ mờ nhạt như vậy? Không thể nào, rõ ràng nhỏ rất nổi tiếng trong Hội thể thao, đáng ra giờ cũng phải một số thầy cô nhớ mặt chứ?
Đang ngồi càm ràm thì một tiếng ầm xuất hiện, một vật thể lạ rơi bộp xuống chỗ Nhã Linh khiến nhỏ tưởng cả thân thể như nát bét ra.