1 Lần đầu anh và cô gặp mặt là trong góc xó lớp học. Lúc đó, cô ngồi thu mình lại một góc, tay ôm lấy đầu gối, đầu gục xuống giấu đi những giọt nước mắt.
2 Hôm sau, anh tới lớp rất sớm. Anh nhìn quanh một lần, đã có một số sinh viên đến, nhưng không hề thấy bóng dáng của cô. Chờ cả buổi cũng không thấy cô đâu cả.
3 Chiều hôm sau, cô đi học. Cuối cùng anh đã có cơ hội để gặp cô. Tan học, anh đợi mọi người ra khỏi lớp gần hết, mới gọi :- Hoàng Lâm!Nghe tiếng anh gọi, cô đang ra đến cửa lớp, bèn quay lại.
4 Khi cô về đến nhà thì trời cũng đã xẩm tối. Bà Hằng - dì ruột cô, cũng chính là người hôm trước đánh cô, hôm nay không về. Bà ta thường xuyên đi lấy hàng về bán nên không về nhà, những ngày đó đối với cô thật quý giá.
5 Những ngày sau đó đều là những ngày hạnh phúc đối với cả hai người. Không biết anh làm cách nào mà có được số điện thoại của cô. Cũng như những cặp đôi khác, hai người cũng nhắn tin rất nhiều, nói rất nhiều chuyện.
6 Để quên đi cái ngày chết tiệt hôm qua, cô ngủ nướng, tắt điện thoại, không muốn bị ai đánh thức. Ngủ dậy đã thì đã trưa, cô nấu nướng, ăn uống xong, lại lôi mấy bức tranh dở dang ra vẽ tiếp, quên cả giờ giấc, quên cả bật điện thoại.
7 Anh được đưa về nhà. Ông Minh, bố anh, đồng thời là chủ tịch tập đoàn Hoàng Hải, đã đứng sẵn ngoài cửa chờ, cùng bà Kim, mẹ anh, dìu anh lên phòng. Dù tức giận đến mấy, nhưng ông Minh cũng không thể không đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng của con trai mình như vậy.
8 Quán cà phê Y. Cô bước vào, nhìn ngó xung quanh tìm mẹ anh. Tầm mắt cô quét qua một góc, thấy bà đang ngồi ở đó, liền lập tức chạy tới, nhanh nhẹn chào hỏi:- Dạ, cháu chào bác.
9 Bầu không khí lạnh lẽo bao trùm, mùi thuốc khử trùng sực lên khắp nơi. Đâu đâu cũng chỉ thấy một màu trắng toát. Bố mẹ Linh ngồi ngoài cửa phòng bệnh, đờ đẫn, mắt đỏ hoe.
10 Hơn một tuần sau, khi cơ thể cô đã khoẻ hơn một chút, anh xin phép bác sĩ được đưa cô về nhà chăm sóc. Hiện giờ, bố mẹ anh đã can thiệp vào việc học của anh, anh không còn là một sinh viên trường mĩ thuật nữa.
11 Trời xầm xì, một cơn mưa chuẩn bị kéo đến. Một ngày đặc biệt. Cô lấy một tờ giấy, viết mấy chữ, đưa cho anh. "Hôm nay là giỗ bố mẹ em, anh đi cùng em đến nghĩa trang.
12 Giọng anh lạnh như băng, ánh mắt sắc lên một tia hỏi cô:- Em định đi đâu?Cô cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào anh. Quá rõ ràng, ăn mặc như vậy, đeo balo, xách túi, cô còn có thể chối được nữa sao.
13 Chớp mắt, lại qua thêm một tháng. Hai người sống tại thế giới riêng, bình an, ấm áp. Họ dần thích nghi, học cách quên đi quá khứ, sống tích cực vì tương lai.
14 Rất lâu rất lâu về trước. Chuyện rất dài và liên quan đến khá nhiều người, vậy nên bắt đầu với ông Minh và bà Kim trước đi. Khi ấy họ vẫn còn là sinh viên đại học, vô tình gặp gỡ rồi yêu, tình yêu nhiệt huyết, nồng thắm của tuổi thanh xuân.
15 Sáu năm sau. Đã là sáu năm, thời gian trôi đi một cách vô tình, không ngoảnh đầu lại nhìn ai. Một quãng thời gian đủ dài khiến một em bé lớn lên, biết đọc biết viết; khiến một cậu thiếu niên trở thành một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân; và khiến những con người đó dần trở nên trưởng thành, chín chắn.