1 - Mẹ ơi anh Lục Văn cứ trêu con hoài ý. . .
Thanh âm non nớt của bé gái buộc tóc hai bên, vừa chạy vừa khóc. Liền ngay sau đó là tiếng của một người phụ nữ nghe giọng còn trẻ :" Tiểu Văn, mẹ đã bảo con không được trêu em cơ mà".
2 ------ 15 năm sau ------ tại nhà Lục Nhi ------
Đêm tối ở vùng quê này thật thanh bình. Gió nhẹ thổi rung cây, tiếng lá va vào nhau tạo thành một bản nhạc nghe thật êm tai.
3 Tối qua ngủ ở nhà trọ khá xa trường nên sáng nay Lục Nhi đã phải dậy sớm để kịp xe bus đến trường. Đứng trước cổng trường sơn màu đỏ tía, Luc Nhi chợt nghĩ:" Chồ ôi, thật không ngờ anh Lục Văn lại học ở nơi sang trọng như thế này".
4 Lục Nhi nghe thấy tiếng gần lớn thì thần hồn nát thần tính. Tuy nhiên vẫn đủ tỉnh táo, liên tục xin lỗi. Mặc dù không muốn nhưng vì đại nghiệp nên không thể bị bọn khùng này cô lập được :
- Tôi.
5 Cuối giờ học, Lục Nhi nhận được thông báo đi nhận phòng trong Kí Túc Xá ( KTX) của trường. Vì chỉ có 1 khu dành cho nam sinh nên học sinh các khối được ở lẫn lộn.
6 Nửa giờ sau/
Thiên Hàn vui vẻ đi trước, thanh âm nghe rất sảng khoái:
- Thành, Nhan, hôm nay thật là vui. Cô gái đó cũng khá ngon đấy chứ { Hiểu ý Hàn không các vị }
Vạn Thành cười khúc khích:
- Phải, phải.
7 Sáng sớm, ông mặt trời chiếu rọi qua khe cửa phòng, không ngần ngại chiếu thẳng vào mặt Lục Nhi. Cô uể oải đứng dậy, liền sau đó là đi vào nhà tắm. Cô quan sát xung quanh, hình như chủ phòng đã về.
8 Lục Nhi nghe thấy câu nói lạnh lẽo đó thì khẽ rùng mình nhưng cô đã mau chóng lấy lại lí trí. Làm ô sin không công ư? Tên ôn dịch kia, ta đến đây để học chứ không phải làm ô sin cho ngươi.
9 Ngày hôm nay vì trị được tên Lưu Bạch ngang tàng nên Lục Nhi rất vui, giống kiểu trị cường hào ác bá. Lại còn được tên Nhất Phong khen nức khen nở, tỏ vẻ bái phục, cô vui ra mặt.
10 12 h đêm rồi mà Thiên Hàn vẫn chưa ngủ được. Hắn xoay ngang xoay dọc rồi lại ngoắn ngó nhìn tên đang ngủ say bên dưới. Cái lí do cậu ta đưa ra là không hề hợp lí.
11 Sau một ngày học căng thẳng kết thúc, Lục Nhi lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm anh trai. Cô lượn đi lượn lại xung quanh các phòng KTX tầng 1 trước, mong là có thể dò la được chút ít thông tin về anh trai.
12 Thiên Hàn ngồi bật dậy, ánh mắt sáng quắc lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên thích thú, tựa như đã tìm ra một điều bí mật. Hắn đi một vòng qua chỗ Lục Nhi đang ngồi.
13 5h sáng hôm sau, Thiên Hàn bỗng dưng tỉnh dậy đột ngột, người toát hết mồ hôi. Lại là cái giấc mơ chết tiệt ấy, giấc mơ về ngày mẹ hắn bị tai nạn qua đời.
14 Sau khi thấy Lục Nhi "tự nguyện" kí vào khế ước, Thiên Hàn vẫn chưa hết trò, bắt cô phải xuống căn tin lấy đồ ăn. Cô khoác tay nhìn Thiên Hàn:
- Nhà trường không cho ăn trên phòng đâu.
15 Thiên Hàn thật sự không phải là một người có kiên nhẫn để chờ hẳn 1h đồng hồ. Tất nhiên là khi cô về thì hắn đã kịp gầm rú lên rồi. Thấy cô, hắn liền quát lớn:
- Tôi tưởng cô đi luôn không về nữa rồi chứ? Cũng còn biết vác xác về sao?
Cô cũng tính nhịn hắn vì rõ ràng là cô sai, nhưng mà ai có thể chịu nổi khi tên biến thái ấy lưu vào danh bạ cô với cái tên sến súa " Thiên Hàn soái ca" cơ chứ? Cô lại gần chỗ hắn, vứt hộp cơm xuống giường, quay người đi về hướng nhà tắm.
16 Sau khi dùng hết tinh lực đánh cho Thiên Hàn một cái, cô thật sự rất hả hê. Nhất Phong thấy cô rời khỏi lớp thì cũng đi theo. Cô sảng khoái chào tất cả những người mà cô gặp trên đường.
17 Thiên Hàn nhanh chóng chạy xuống phòng y tế. Hắn đạp cửa phòng y tế vướng víu, đặt cô lên giường. Sau đó lại chạy đi tìm y tá trường đến. Thấy y tá có vẻ lề mề, hắn cáu giận, đập tay lên bàn, lớn giọng:
- Nhanh lên.
18 > Hôm sau
Cô đã khỏe trở lại. Vẫn bộ đồng phục nam, vẫn nụ cười ấy nhưng có vẻ tâm tình của cô đã khá lên rồi. Vào lớp, tất cả đều nhìn cô với nhiều ánh mắt khác nhau.
19 Hôm nay cô đã quyết định không uống bia, vậy nên Thám Nhan cũng không ép cô phải uống. Bây giờ cô mới biết Thám Nhan vô cùng vui tính, lại rất ga lăng nữa chứ.
20 Sáng hôm sau, Lục Nhi tỉnh dậy thì thấy cô đã nằm trên giường, hơn nữa cái áo khoác ngoài của cô còn được cởi ra, vứt lên trên ghế. Cô bàng hoàng nhìn xung quanh, thấy Thiên Hàn quấn khăn tắm từ nhà tắm ra liền giơ hai tay lên ngực che chắn, miệng còn không ngừng kêu, ánh mắt có vẻ rất hoảng hốt:
- Đường.