21 Những ngày hôm sau diễn ra cũng khá êm ả, chỉ trừ việc ngày nào cũng bị Thiên Hàn quậy phá. Lục Nhi cũng hăng hái đi tìm thông tin về anh trai, hầu như không ngày nào là không nghe ngóng tin tức.
22 -. . . Liên Xương. . .
- Liên Xương sao? Không lẽ ?
Lục Nhi không giấu nổi cảm xúc, hồi hộp nhìn Vũ Phúc. Tử Danh nháy mắt với Vũ Phúc, cậu khẽ nhướng mày nhìn Lục Nhi với vẻ khó hiểu, ánh mắt dò xét khắp người cô.
23 Lục Nhi nhìn thấy Lưu Bạch giữ tay mình mà không khỏi giật mình. Cô mở tròn mắt, hết nhìn Lưu Bạch rồi lại nhìn Thiên Hàn, hết nhìn Thiên Hàn rồi lại nhìn Lưu Bạch.
24 Tiểu tam ???
Đường Thiên Hàn, anh có biết anh vừa dùng từ gì không? Tiểu tam đấy. Nghĩa là kẻ thứ ba, là kẻ xem vào giữa hai người đấy. Thương Đình Lan, cô phải tin tôi.
25 Ung thư máu sao?
Lục Nhi lặng lẽ nhìn Thiên Hàn, trong ánh mắt ấy có chút gì đó cô đơn và bất lực. Mặc dù có ghét những lúc hắn phá phách nhưng thực sự bây giờ cô lại mong hắn có thể cười vui vẻ như vậy.
26 Rời khỏi hành lang mà cô vẫn không nhịn được cười. Cún con sao? Nhìn hắn gian thế này mà Đường chủ tịch có thể đặt là Cún con được. Nhưng mà nhìn mặt hắn cũng nai thật.
27 Ngày phẫu thuật rồi cũng đã tới. Thiên Hàn tối hôm qua ngủ gục bên cạnh bà, sớm hôm nay đã tỉnh dậy từ lâu. Đường chủ tịch nằm trên xe đẩy, hai tay nắm chặt lấy tay của Đường Thiên Hàn và Đường tổng.
28 - Liên Xương sao?
- Phải, là Liên Xương.
Lục Nhi đang tính hỏi thêm mấy câu nữa nhưng Thám Nhan đã đứng dậy đi vào trong. Cô cũng đi theo. Vào đến khu hành lang, cô đột nhiên nghe thấy tiếng Vạn Thành:
- Âu Nhã, chị về thật rồi.
29 -. . . thành công.
Tất cả mọi người đều thở phào, Vạn Thành thậm chí còn nhảy lên. Ơn trời, ca phẫu thuật đã thành công. . . .
**********
> 8h sáng hôm sau
Hôm qua Đường chủ tịch vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nhưng 6h sáng nay đã tỉnh rồi.
30 - Cậu là con gái đúng không?
Cái từ " con gái" hình như là một nhược điểm của Lục Nhi vậy. Cứ mỗi lần nói đến từ đó, cô liền chột dạ, lúng túng. Lần này cũng không ngoại lệ:
- Hàn tiểu thư, chị đùa thật không vui tí nào.
31 - Bà. . . .
- Đường chủ tịch. . . .
- Mẹ. . . .
Hầu như tất cả mọi người ngạc nhiên đều đồng thanh lên tiếng. Có vẻ đã đoán trước được tình cảnh này nên Đường chủ tịch ung dung, từ tốn giải thích:
- Bình tĩnh Hàn Hàn, Nhã Nhã.
32 Thiên Hàn cũng theo phản xa quay lại, thấy Lục Nhi đứng sau đang đơ ra. Âu Nhã thấy Thiên Hàn quay lại, bỗng cười nhẹ rồi vươn vai, nói:
- Chị vào nhà đây.
33 >Tuần sau<
Đúng như Thiên Hàn nói, hắn không hề về Đường gia. Đường chủ tịch mất bao nhiêu công sức đến tận KTX rồi dùng đủ mọi cách " dụ dỗ" mà hắn vẫn không " động lòng".
34 Hơn 3 tiếng sau cô tỉnh dậy, tàu đã gần đến nơi. Chỉ còn 5' nữa là tàu dừng. Cô vươn vai kêu tên đang ngủ bên cạnh dậy, cầm lấy va li để chuẩn bị xuống tàu.
35 Mẹ Lâm dọn cơm lên, cả nhà quây quần lại. Lục Nhi và mẹ ngồi đầu nồi, Thiên Hàn ngồi kế Lục Nhi, sau đó là Vũ Phúc rồi đến Tử Danh. Trong bữa cơm, bố Lâm gợi rất nhiều chuyện để nói, làm không khí bớt căng thẳng hơn nhiều.
36 Bố Lâm ngạc nhiên hỏi:
- Mình, ý mình là sao?
Lục Nhi lấy băng cầm máu cho mẹ. Mẹ Lâm cầm lấy băng, thở dài nhìn sang chồng:
- Vũ Phúc. . . không phải là Lục Văn.
37 Hôm sau, Lục Nhi được giao cho nhiệm vụ dẫn bạn đi thăm quan. Mặc dù không nhận đúng con trai nhưng bố mẹ Lâm vẫn rất yêu quý Tử Danh, Vũ Phúc và Thiên Hàn.
38 Tối nay là buổi tối cuối cùng ở lại nhà nên Lục Nhi quấn lấy bố mẹ không rời. Cô đòi ngủ chung nhưng bị bố mẹ gạt phắt đi, đành ôm một bụng ấm ức vào giường.
39 Lục Nhi vội vàng đến bar M nhưng bị chặn lại ở cửa. Cô ngơ ngác hỏi:
- Tại sao? Tôi cần vào gấp, bạn tôi đang trong đó.
Hóa ra là quán này phải có thẻ hội viên mới vào được.
40 Thiên Hàn cứ ôm Lục Nhi vào lòng còn cô lại cứ đơ người ra. Thật sự là vòng tay của hắn rất ấm áp. Thấy có nhiều người nhìn, cô ngượng ngùng bảo:
- Anh.