1 _ Tsu – kun, dậy đi nào, hôm nay chị có làm món ăn mà em thích đấy. Mau xuống đi, không khéo chúng nguội hết!Cái tiếng gọi này, hầy…… là của cái thứ phiền phức nhất trong nhà, tại sao nó cứ luôn vang vảng nhỉ.
2 Một buổi sáng hiền hòa khác lại đến, khi ánh nắng gửi lời chào ngày mới đến khắp nơi trên thế giới và tận hưởng một hương vị mới với tinh thần tràn đầy năng lượng.
3 Một buổi sáng hiền hòa khác lại đến, cuộc sống ở trung tâm Tokyo vẫn nhộn nhịp tấp nập khi từng từng lớp lớp người thi nhau đổ hết ra đường, tiếng bước chân pha lẫn tiếng còi xe động cơ đinh tai tràn ngập hết cả một không gian.
4 _ Vậy nhé, thiếu chủ ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, tuyệt đối không được uống nước lạnh vào mỗi buổi sáng khéo bị viêm họng thì nguy! Một cô phục vụ nhắc nhởTsubaki thở dài ngán ngẫm_ Hiểu rồi, tôi có còn cái thói quen ấy nữa đâu!_ Một điều rất quan trọng đây thiếu chủ, dạo này thức ăn không được an toàn, thịt cá rau quả đều bơm thuốc hết, cho nên khi mua phải lựa chọn thật kỹ càng, tôi có để lại một cuốn cẩm nang thực phẩm ghi chép hơn 40 năm kinh nghiệm của tổng quản, nếu như có gì không hiểu, xin hãy sử dụng đến nó!_ Thời gian sau khi từ Anh trở về ở đợ nhờ nhà Nee – san, tôi là người còng lưng mỗi tối để đi chợ và nấu nướng chứ đâu.
5 Lặng lẽ bước trên con đường quen thuộc, Tsubaki từng phút đắm chìm vào những ký ức nhạt nhòa thời người con gái mình yêu thương cùng vui vẻ tay trong tay với tháng ngày hạnh phúc nay không còn nữa.
6 _ Vậy ra mọi chuyện bắt đầu từ khúc em thi câu cá với Hajima thì vô tình câu được cô ấy, một người cá trần như nhộng? Tsukusa hỏi_ Đúng vế đầu thôi, khúc trần như nhộng chị không cần phải kể ra làm gì!Tình hình hiện tại sau trận chiến như sau, về đúng lý thì Tsubaki đã dành được phần thắng nên toàn quyền xử lý kẻ thua cuộc.
7 _ Tsu – kun, đừng làm việc quá sức nhé, chỉ cần biết anh luôn cố gắng vì em như thế đã làm em rất hạnh phúc rồi. Giả dụ như một ngày nào đó anh buộc phải chọn lựa, thì hãy nghĩ cho bản thân mình một chút, cuộc đời này không ai có thể lường trước được chuyện gì mà!Người con gái tóc đỏ ấy tự dưng lại nói lên những điều chứa đầy sự âu lo phiền muộn, lại thêm nụ cười yêu đời ngày thường biến đâu mất, để đây sự hụt hẫng khiến người đối diện phải lo lắng thay cho_ Không có gì đâu, chỉ là trường hợp giả sử thôi, đừng khúc mắc những gì em vừa nói nhé Tsu – kun!Và rồi nụ cười xinh ngày nào được thắp lên thêm một lần nữa************************************************Tsubaki chợt tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, đôi mắt ấy tờ mờ do vẫn chưa dụi bỏ đi những hạt cát ngủ hay…….
8 _ Hôm nay em chỉ làm đến đây thôi, em xin phép!_ Ấy ấy, khoan đã Mikazuki, nhưng mà bức tranh……………Tiếng chuông trường báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc, bắt đầu chuẩn bị cho tiết học tiếp theo sắp sửa vàoMikazuki kéo cánh cửa phòng CLB hội họa một cách nhanh và khá mạnh rồi chạy xồng xộc ra ngoài với dáng vẻ rất gấp đến mức không đóng cửaTrưởng CLB hội họa lúc bấy giờ chỉ biết trơ mắt đớ miệng khi chưa kịp nói hết câu mà đối tượng đã đi mất rồi.
9 _ Tsukusa – nee, em xin phép!_ Ừ, đi đường cẩn thận!Có vẻ như cuộc trò chuyện giữa cung chủ hiện tại của nhà Tsuchimikaido và cung chủ tương lai nhà Minamiya đã đến lúc tàn, họ đành phải nói lời chia tay khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng nhường chỗ cho bóng đêm sớm từ từ kéo đến che lấp đi cái màu xanh ngày thường của buổi sáng.
10 _ Cậu có biết người nào tên là Kazuto Minamiya đang sống tại vịnh Kyuushi này không?Chisaki hoàn toàn biết người đó là ai, người duy nhất có vấn đề với một nhân vật mang cái tên quá đỗi quen thuộc là Lumina thì không cần nói cũng biết.
11 Tối hôm đó, Mikazuki trở lại căn phòng quen thuộc một phần của tư trang đồ sộ Tsuchimikaido. Một gian phòng cũng tương đối vừa phải với cánh cửa kéo truyền thống Nhật một thời làm nên trang sử vàng của nền kiến trúc thời Edo xưa…… nhưng bên trong thì khác nào một thế giới theo kịp thời đại từ tấm thảm lót chân hay giấy dán tường cũng khiến người khác khi bước vào đều có chung một cảm nhận nơi này thật hiện đại.
12 Vậy là dù có muốn tránh nhưng sau cùng mối nhân duyên cũng do một ai đó sắp đặt sẵn…… một ai đó có khả năng thay đổi số phận con người liệu có được hiểu là thần không? Amaterasu – sama hay những vị thần chịu trách nhiệm mang đến sự hội ngộ cho phàm nhân, nên hiểu điều đấy theo quy luật như thế nào mới thỏa mãn được câu hỏi của bản thân…… Tóm lại, ở đời này, ghét của gì trời cho của đó, đối với Mikazuki thì xem như sáng nay sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp hết một khi đã trông thấy cái mặt chán nản cùng đôi mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn thế giới xung quanh qua gam màu u ám.
13 Trung tâm Tokyo thật quá đỗi ồn ào, nhất là vào giờ cao điểm và tan tầm, khi ấy thì dưới những tuyến đường, dưới những con phố chỉ duy nhất sự hiện diện của con người hay các phương tiện giao thông đi lại, gây nên hiện tượng tắc đường đi kèm tiếng còi inh ỏi gây ô nhiễm âm thanh.
14 _ Tớ phải làm thế nào đây Chisaki? Thời gian hoàn thành bức tranh không cho phép tớ dây dưa thêm một phút………. . nhưng tớ lại không thể cầm cọ để hoàn thành nốt “ hoa anh đào đỏ” còn đang dang dở……… lần đầu tiên…… tớ cảm thấy chán nản và hụt hẫng như vậy……….
15 Sáng sớm tại KyuushiSau một đêm dài thơ mộng, đã đến lúc phải nhường chỗ cho ánh mặt trời tỏa nắng xuống thị trấn nhỏ ngoài vùng ven biển. Và rồi điệp khúc giao hưởng buổi sớm mai lại vang lên như một điệp khúc lặp đi lặp lại ở vịnh Kyuushi, cụ thể hơn là tiếng còi tàu tu tu cập bến, tiếng người nói nhanh chóng chất hàng đống thùng hải sản đã bắt được trong một đêm lên bờ để chuẩn bị mở cửa hàng chào một ngày mới làm việc đầy phấn khởi.
16 _ Chisaki…………. Giọng ai đó thánh thót tựa như tia nắng chiếu ấm xuống dương gian…… chúng ta cũng không quá ngạc nhiên hay tò mò tự hỏi người đang gọi Chisaki một cách ngang hàng như thế có thể là ai_ Chisaki…….
17 Cơn sóng nhẹ vỗ vào mạn thuyền từng đợt, cộng thêm tiếng kêu của loài mòng biển đặc trưng ở vịnh Kyuushi……. . một ngày nữa trôi qua tràn ngập trong không khí thanh tịnh như bến cõi thiên đường…… phải, một thiên đường của trần gian mà đối với Tsubaki, không nơi đâu có thể tìm thấy được khoẳng khắc duy nhất như thế.
18 Và với lời khuyên vô cùng bổ ích……. . với câu trả lời mình đã tìm được để giải thoát bản thân bởi suy nghĩ không mấy tốt đẹp, ngọn lửa trong Mikazuki một lần nữa lại được thắp lên một cách mãnh liệt.
19 _ Tao đã chăm sóc một chút cho bức tranh của con bé nhà Tsuchimikaido kia, đảm bảo trăm phần trăm chúng mà dám đưa cái thứ đó ra trình diễn, thì kiểu gì cũng chuẩn bị cuốn gói rời khỏi CLB mỹ thuật đi là vừa…….
20 _ Chuyện này thật sự ổn không đấy hả?_ Hử, cậu đang muốn nói điều gì vậy Tsu – kun?_ Do cậu cố tình đúng không? Làm sao có thể bình thường khi ngay sau xe mình là hơn chục chiếc đang lườm lườm bám theo sát đuôi đây?Chiếc xe hơi của Tsubaki không đến nỗi sang trọng như những bậc đại gia khác.