1 CÂU CHUYỆN BẮT ĐẦU: AN DĨ bước vội vã trên đường. đã 8h rưỡi rồi,tức là cuộc họp với lũ bạn trong mini club đã diễn ra được 30p. ''rồi chúng nó sẽ xào mình với mắm mất thôi''Dĩ vừa lẩm bẩm,vừa nhìn đồng hồ.
2 An Dĩ bước rụt rè trên sảnh tòa nhà 7DAYs,lúc nãy nó đã bị chặn ngoài cổng,phải lật đật lôi giấy mời ra ông bảo vệ mới tin. cũng phải thông cảm với người ta,nhìn 1 con bé áo sơ mi quần túi hộp như nó bước vào cái chốn này,ko bị lôi cổ quẳng ra là may.
3 hôm nay là một ngày rất đặc biệt với An Dĩ,cho đên tận lúc sắp xếp quần áo,thu dọn đồ,ôm hôn con bạn,nó vẫn ko tin đó là sự thật. có lẽ phải gọi đây là 1 sự ''đổi đời''.
4 An Dĩ lập cập mở cửa phòng,tiếng chuyện trò trong nhà dừng bặt,7 đôi mắt nhìn nó nhưng chỉ có duy nhất 1 ánh mắt thân thiện đến từ bác Năm. . con bé cố ngửa mặt lên (vênh) để chữa ngượng rồi băng băng đi vào nhà tắm.
5 hohoh,uh,tao dập máy đây,chào mày nhá,. . . uh,ngủ ngon. . . hahaha. . . . nếu có con ma nào đến viếng mày thì nhớ cầu chúa mong nó là con mA đẹp giai và tốt tính.
6 quán GOOD MORNING. 13h16'. Dĩ bê 2 suất ăn ra bàn 5 nơi Hân đang ngồi,nhìn con bạn như muốn nhảy bổ vào cướp luôn cả khay mà nhai ngấu nghiến: -khiếp!khao người ta được 1 bữa mà bỏ đói đến tận trưa,lần sau mà thế này nữa thì vào khoa cấp cứu mà thể hiện lòng nhiệt thành của mày với bạn bè-Hân làu nhàu.
7 e hèm,do thời gian qua tác giả bận học tai nạn nghề nghiệp sái ngón tay cái trong khi chơi bóng rổ nên bi giờ mới post tiếp. hôm nọ đến đâu rùi nhỉ?à,sắp chơi bóng đúng ko,tiếp nhé! nhìn An Dĩ chạy vào sân,mấy anh chàng trong nhóm: kẻ kêu trời kẻ thở dài ngán ngẩm,nhưng cũng có ối người mừng thầm: -ôi giời ơi,bọn mình làm gì nên tội,thằng Trung lại định giở trò gì nữa đây.
8 Dĩ giật thót,1 dòng điện chạy dọc sống lưng. nhanh chư cắt,theo phản xạ,nó quay lạI và…. . thụI cho tên đằng sau 1 cái đau điếng,dù ko biết đó là ngườI hay là ma,kèm theo đó là tiếng hét thất thanh: -:k20!sau đó thì con bé nhắm tịt mắt lạI,mặc kệ,muốn đến đâu thì đến.
9 thôi đủ rồI đấy!Nhật lớn giọng,mặt đanh lạI,hắn dằn từng tiếng:TRỊNH AN DĨ,cô nghĩ cô là cái gì mà được nói vớI chúng tôi những câu đó,đừng tưởng cô bước được vào đây là cô muốn làm gì thì làm,tôi nó cho cô biết,những ngườI như cô….
10 Dĩ bước trên nền bê tông lép nhép ướt của con ngõ tốI. nó thấy hơi sợ nhưng cứ nhắm mắt đi bừa,đây là con đường tắt ngắn nhất để về được nhà,chứ giờ mà đi đường chính thì sáng mai chống nạng đi tập mất.
11 -cái món quái gì thế này?Minh lấy thìa vớt mấy “cọng” xanh đỏ. -đây là chè lựu!Dĩ giới thiệu. Nhật nhìn 1 cách đầy nghi ngờ: -trông lòe loẹt quá,có dung phẩm màu ko đấy? -yên tâm đi,đây là màu thực vật! -sao cô biết?Vinh vẫn chưa chịu buông tha.
12 4 ngày nay cả nhóm tập ko ngừng nghỉ,2 hôm nữa thôi,BOYs sẽ có chính thức 7 thành viên,việc sắp xếp độI hình lạI cho thật hợp lý và để mọI ngườI quen vớI điều đó rất quan trọng,rồI lạI “huấn luyện” cho Dĩ biết phản ứng vớI những phóng viên,những câu hỏI khó chịu,những lờI lẽ ko hay của fan…tất cả rốI tung lên với con bé,chưa kịp bỡ ngỡ đã bị cả núi vấn đề đè lên.
13 chỉ khoảng 8p là Hân đã đỗ xịch xe trước cổng chung cư,gì chứ ăn uống thì nhanh phảI biết. cũng vớI tinh thần ấy,Dĩ từ trên tầng lao ầm ầm xuống vớI 2 chai C2 trên tay,cườI toe tóet khi thấy….
14 cứ thế trong hai ba ngày liền,chỉ khi cãi nhau vớI Nhật,Dĩ mớI hơi “tỉnh tỉnh” 1 chút,còn lạI là im lặng và im lặng,đến nỗI chính Thành cũng hơi lo lo: -nếu có bất kỳ rắc rốI nào,cứ bảo anh,anh sẽ tìm cách giúp.
15 Những ngày sau đó là những ngày nặng nề vớI cô bạn của chúng ta,mỗI khi đi tập ở phòng thể hình,nhìn thấy chị Ngân,nó lạI nhớ đến nụ cườI rạng rỡ của Thành hôm đó,mà chẳng mấy khi nó được thấy sếp tươi như thế.
16 về tốI lạnh,đường vắng,Nhật lái xe vù vù,hậu quả để lạI là cô nàng ngồI sau rét run cầm cập: -ko cho xe chạy chậm lạI được à…lạnh quá… -chạy chậm thì sáng mai chưa chắc mò về đến nhà,tôi còn phảI ngủ,mệt lắm rồi.
17 cô làm gì mà lề mề thế?làm tôi chờ gần nửa tiếng rồi. Đó là câu chào của Nhi dành cho Dĩ,nó hơi tức,rôi cũng nuốt vào,cườI khẩy: -tôi cũng có việc của mình,ko việc gì phảI nhanh ***ng vớI cô.
18 Cách đó ko xa,tạI phòng trọ của Hân: -mày định ko đi thật đấy à? Đút miếng xoài vào mồm,Dĩ nhồm nhoàm: -ko hẳn,chỉ là tao xuất hiện muộn 1 chút thôi! -có cần phảI làm thế ko?có mỗI cái váy thôi mà… -mày ko hiểu,khi đã trở thành ngườI của công chúng rồI thì tất cả phảI thật hoàn hảo khi mày xuất hiện trc họ.
19 Mấy ngày sau,An Dĩ liên tục nhận đc những cú gọI kêu gào,đe dọa của Ý Nhi,có vẻ như cô ta đang rất uất ức. Nhật nói điều gì vớI cô nàng hay sao mà lạI rảnh hơi quấy rấy nó thế?thật là rách việc.