1 Tình yêu của hắn vốn dĩ chỉ là một trò chơi, không hơn không kém, nàng chỉ là một con rối một công cụ để hắn sai khiến, làm gì có ai yêu một con rối bao giờ? Yêu, nực cười, hắn làm gì có trái tim.
2 Mấy tháng sau, trong đầu Triệt Nhi vẫn cứ vọng lại câu nói của An Nhiên một cách kì lạ, nó giống như một lời nguyền. Nàng sẽ phải chết rất thảm hại. Chi bằng nàng tự kết liễu trước còn hơn là để hắn, An Nhiên hay bất kì ai khác giết nàng.
3 Nàng tuyệt vọngPhụ hoàng của nàng chết, chết đột ngột. Mẫu hậu của nàng cũng chết theo. Thái giám truyền khẩu dụ nói là chồng nàng Uy Tướng quân sẽ kế vịĐêm hoàng đế chết, không biết Uy Thần đã đi đâu cũng không biết trong cung xảy ra chuyện gìNô tỳ của nàng ngậm nước mắt mang cho nàng một phụng bào hoa lệ nói rằng hai ngày sau hoàng đế- phu quân của nàng, sẽ đăng cơ, còn nàng sẽ trở thành hoàng hậu.
4 Uy Thần ngồi một mình trên hoàng vị, xuyên qua tấm rèm châu ngọc trong suốt nhìn ra bầu trời bên ngoài Hắn biết, Triệt Nhi bây giờ không còn là Triệt Nhi của hắn nữa.
5 Đã một năm sau khi Triệt Nhi tự sát, Uy Thần cả ngày chỉ chăm chú vào đống tấu sớ. Đến đêm, mới rời điện Thừa Thiên về hậu cung nghỉ ngơi. Hắn đẩy cửa vào phòng, thấy bên trong vẫn còn đốt đèn, Mạc An Nhiên đang đợi hắn trên giường.
6 Nhiều năm sau. . . Mùa đông tuyết bay bay như lông ngỗng, cảnh buồn man mác gợi nhớ người xưa. Có một nam nhân mặc hoàng bào đứng cạnh ngôi mộ của người phụ nữ hắn yêu"Triệt Nhi, đợi một chút nữa thôi, rồi ta sẽ đến, lần này ta khiến nàng phải chịu khổ rồi.
7 Không biết qua bao lâu, cơn đau của Uy Thần giảm dần, Hắc Bạch vô thường vừa chuyển tay, hắn đã tới bên bọn họ. Hắc vô thường vừa khóc vừa vỗ vai hắn"Bi đát.
8 Triệt Nhi sau khi đầu thai đến nhân gian, nhưng lại thiếu mất một hồn, nên nàng không phải tiên cũng không phải người. Dung mạo nàng vẫn hoàn toàn không khác kiếp trước, mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh lục thuỷ khiến người ta sợ hãi, từ trước đến giờ nàng không già đi, nhưng một hồn của nàng vẫn ở Minh giới nên trên thân thể nàng vẫn còn xót lại một chút âm khí, nàng còn nhớ chuyện của kiếp trước như chuyện mới xảy ra hôm qua.
9 Nàng chậm rãi tiến về phía tiểu viện. Nàng thấy một đứa bé nhếch nhác cố hết sức đào củ khoai dưới lòng đất lên. Dáng bộ bi thảm, hình như đã nhịn đói lâu lắm rồi.
10 Triệt Nhi nhấp ngụm trà, lắc đầu"Có một người, ta chưa từng thắng chàng được một lần. ""Ai có bản lĩnh cao đến vậy. "Triệt Nhi im lặng, khóe môi hơi cong lên: "Phu quân của ta.
11 Triệt Nhi. . Hóa ra ta thích nàng nhiều đến thế. "Nương tử" Hắn gọi nàng như vậyTriệt Nhi gục đầu bên vai hắn, nghe thấy câu nói ấy thì giật mình rồi khóc nức nở"Cả đời ta chỉ cưới mình nàng, tuyệt đối không hai lòng".
12 Triệt Nhi bước xuống giường, rót một chén rượu, đưa cho Khiết Nhi, nàng không đón chén rượu, lại lạnh lùng nói:"Triệt Nhi, giết hắn đi, năm đó, ngươi cõng rắn cắn gà nhà, ngươi không thấy hối hận, không cảm thấy có lỗi với phụ mẫu sao?" Triệt Nhi lặng lẽ uống cạn chén rượu thơm ngào ngạt, im lặng không đáp.
13 "Uy Thần, giết nàng đi, đây là mệnh lệnh"Long khí trong hoàng cung khiến nàng không thở nổi. . . "Uy Thần""Ừ! Nàng nói đi"Hắn vực nàng dậy, ôm trọn nàng vào lồng ngực ấm áp của hắn.
14 Cánh cửa Minh Giới đã đóng, màn đêm u ám, lạnh lẽo, lại phải qua cây cầu ở địa ngục thứ mười, có lẽ người bình thường khó mà vượt qua nổi. Cây cầu rất mỏng manh bắc ngang một con sông lớn, ván lót gập ghình, trơn trợt, rất khó lên cầu để đi qua sông.
15 Thiên Quốc năm thứ 23Một nữ tử cưỡi ngựa trắng chạy trên thảo nguyên, nàng không ăn mặc như những nữ nhân khác, khuôn mặt nàng toát lên khí thế hoàng gia.
16 Lang Quốc năm 23"Hoàng thượng, người đi chuyến này, nhất định phải lấy được Bối Mặc công chúa, ăn cắp hổ phù, triệu tập binh mã, sẵn sàng xâm lược Thiên Quốc"Một nam nhân ngồi trên ghế rồng, lạnh lùng tựa tu la địa ngục, hai bên là hai mĩ nhân ăn mặc thiếu vải.
17 Hoàng đế Lang Quốc quả nhiên lắm mưu mẹo, lấy được lòng vua tôi Thiên Quốc, ngày tới sẽ lập tức đến Thiên Quốc cầu thân Bối Mặc •••Một ngày xuân ấm áp tháng Ba, thuỳ dương liễu bên ngoài khuê các của Thần Mặc cung đang nảy mầm, gió ấm thổi qua, cành liễu quét qua mặt nước, hất qua từng gợn sóng lăn tăn.
18 Nữ nhân mặc y phục tân nương khuôn mặt âu sầu, nỗi buồn trong lòng không thể che giấu nổi. Nàng ủ rũ nằm trên gường, không ăn không uống cũng không chịu để cung nữ vấn tóc cho mìnhBên ngoài truyền đền tiếng tiếng các cung nữ hô "Hoàng thượng", Bối Mặc ngay lập tức ngồi thẳng lên, người vẫn chưa ngay ngắn thì hoàng thượng đã bước vào cửa.