41 Sáng sớm hôm sau, An Nhiên đến nhà của Hân Di thì không thấy đâu cả, gọi điện cũng không liên lạc được. Cô lo lắng chạy đi tìm kiếm, đắn đo một lúc quyết định gọi cho Hoàng Thuận, dù gì nhiều người tìm sẽ dễ dàng hơn.
42 Cả hai được dẫn đến một căn phòng, bên trong khác xa hoàn toàn phía ngoài này, đèn sáng chiếu khắp phòng, trên ghế sofa rộng lớn, người đàn ông với dáng người mập mạp ngồi đó, chầm chậm phả ra khói thuốc lá.
43 Sau nửa ngày không tìm thấy Hân Di đâu, Nhiên lo lắng không thôi, cô đi tìm Ân để có thể giúp đỡ, anh quen biết rộng, chắc có thể tìm ra. “Alo”“Nhiên, anh đây.
44 Không khí trầm mặc trong giây lát, xung quanh chỉ có mùi khói thuốc và tiếng đồng hồ tí tắc chạy theo thời gian. Một lúc sau ông Kane lên tiếng:“Tổng giám đốc, bây giờ với cái giá đó anh tính thế nào?”“Ha, ông nghĩ rằng chỉ với một đứa con gái mà tôi sẵn sàng bỏ ra 5% cổ phần của công ty để trao đổi sao? Ông quá xem thường Hoàng Thuận này rồi đấy.
45 Sấm chớp bắt đầu chiếm trọn không gian. Những tia sáng như muốn xé tan cả bầu trời rộng lớn. Trên bãi biển ấy có một thân hình bé nhỏ đang gắng sức tiến về phía trước.