1 Nhã Uyên, 1 cô gái tuy không quá xinh đẹp và nổi bật nhưng mang 1 nét duyên dáng đáng yêu của 1 cô học sinh trung học, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn bầu bĩnh, làn da trắng mịn, mái tóc đẹn dài.
2 . . . Bao đêm dài cô nhớ nhung, tuy đã chia tay nhưng cô vẫn cứng đầu chờ đợi hồi âm tin nhắn. Cho đến hôm ấy, cô vô tình lướt ngang Facebook của một cô bạn, cô ấy cập nhật ảnh bìa Khang với dòng status tình cảm, cô chết lặng và chẳng còn hi vọng gì về Khang.
3 Tỉnh dậy trong 1 căn phòng xa lạ, cô cũng chẳng bận tâm gì vì hiện tại trong đầu cô chỉ toàn những hình ảnh 2 người đó. . . Rồi 1 giọng xa lạ cất lên "Cô bé tỉnh rồi à, sao lại dầm mưa như thế? " Cô nhớ lại rồi cất tiếng cảm ơn, nhẹ nhàng bước xuống giường rồi xin phép ra về chẳng cần biết người giúp mình là ai.
4 Kể từ hôm đó, ngày nào Jen cũng đi cùng cô, dù là vào bar hay đua xe không một ngày nào có cô mà không có Jen, chơi chán rồi thì Jen và cô cùng tản bộ về nhà.
5 . . . sau ngày hôm đó cô và Jen đã có 1 ngày làm người tình như Jen đề nghị rồi lại trở về như cũ. Cô vẫn cứ xem Jen như a trai, còn Jen vẫn cứ hướng ánh mắt về phía cô nhưng không phải ánh mắt của một người anh trai.
6 1 tuần trôi qua kể từ ngày vắng a, cô chỉ nhốt mình trong căn phòng chẳng tiếp xúc với ai cũng chẳng đến bar, ai khuyên cũng chẳng chịu ra ngoài. Ngày tang của a cô cũng không đến.
7 . . . Thấm thoát thời gian lại trôi qua, cũng đã 2 tháng kể từ ngày Jen biến mất khỏi cuộc sống của cô, cô sống lại với chính mình như Jen mong muốn, cô cũng không còn đua xe và hạn chế vào bar hơn.
8 Cô tỉnh dậy trong 1 căn phòng xa lạ, xem đồng hồ thì đã 2h chiều, cô nhìn lại chiếc áo mình đang mặc cũng thầm thắc mắc. Rồi Jin bước vào "Chào em, tỉnh rồi à" Jin bưng trên tay 1 ly nước chanh đến đặt bên cạnh bàn.
9 Jin giúp cô tìm lại nụ cười vốn có, yêu thương cô hết mức. Ba mẹ cô hay vắng nhà nên cũng giao cô cho Jin. Cô sang ở cùng Jin, bạn bè của Jin ai cũng xem cô như e gái nhưng trong đó có 1 người rất thân với Jin, rất đẹp trai nhưng lại lạnh lùng và ít nói, cô biết Kỳ Phong vào 1 lần cô đi học trễ chạy va vào a, cô cảm thấy Kỳ Phong có vẻ khó chịu với cô nên cô nghĩ cũng chẳng tiếp xúc nhiều.
10 Rồi 2 tháng nữa lại trôi, cô cũng đã tốt nghiệp cấp 3. Cô ngày càng ít gần Jin, Jin cũng hay trốn tránh cô, cô khó hiểu nhưng cũng im lặng vì cho rằng Jin bận.
11 Lặng lẽ bước đến lang cang nơi Kỳ Phong đang đứng, gương mặt lạnh lẽo thường ngày thay vào là sự đau đớn. Cô xem a như người a trai, a lo lắng cho cô, luôn bên cạnh cô suốt thời gian qua, cô chỉ ngây thơ đơn giản nghĩ đó là tình cảm giữa a trai và e gái.