1 “Thùy Anh!!!“ Mới sáng sớm, đã bị một tiếng quát thét làm ất đi sự yên tĩnh vốn có. Thật ra, người kia đã lặp đi lặp lại cái tên đó rất nhiều lần rồi, nhưng có lẽ là lần này, nó mới thực sự có tác dụng.
2 “Thùy Anh!!!“ Một tiếng hét vang lên. “Vâng!“ Cô bật dậy, nói đáp trả. Từ trên cầu thang, một người phụ nữ tầm 40 tuổi mặc một chiếc váy bó sát cơ thể màu đỏ chói, cùng với mái tóc đen huyền xoăn tít từ từ bước xuống.
3 Cô đi dọc hành lang. Tầng này có khoảng 3 , 4 phòng gì đó. Vậy văn phòng tổng giám đốc nằm ở chỗ nào nhỉ ? Giờ này vẫn là giờ làm việc , chẳng lẽ lại dòm từng phòng một ? Ôi ! Như vậy hình như hơi vô duyên.
4 Trở về thời điểm một giờ sáng ngày hôm nay. Phương Anh mở mắt. Rồi trừng lớn. Cuối cùng là bật cả người dậy. Chỗ quái nào thế này? Tối om lên được. Hình như là đây là giường trong phòng của cô…Phương Anh đưa tay lên ôm đầu, rồi xoa xoa mái tóc.
5 Trời ơi! Đúng là cổ rồi. Cái con nhỏ bị tẩy chay nhất lớp hồi cấp ba đây mà. Cũng vài năm không gặp, sao trông cô ta lại khác tới vậy? Tới đây tranh đồ giảm giá thay vì mua áo phông, quần jeans ư? Cầu trời là không nhìn lầm!Diệp buông chiếc áo trong tay xuống.
6 Bà Mỹ nghe được câu đó, lửa giận cũng nguôi ngoai. Nụ cười như thánh mẫu rất mực hiền từ lại nở ra:“Được rồi! Con biết vậy là tốt!”“…”“Từ ngày mai…” Bà ta cao giọng: “Cứ sáu giờ sáng, dậy nấu hai suất cơm, một cho Huyền Nhung, hai là cho… Tổng giám đốc Thái Thịnh- Trần Minh Quân!”“Dạ?” Phương Anh nghi hoặc ngẩng đầu: “Sao… sao cơ ạ?” Cô có nghe lầm không??“Ta nghĩ là con đã nghe rõ mọi lời ta nói vừa nãy.
7 “Ha…” Phương Anh cứng đờ cả người “Ha…Haha! Anh … Ngài đây thật tinh ý, quả nhiên là tổng tài được mọi người tin yêu, cảm nhận ẩm thực rất sâu sắc…”Cô nhìn Trần Minh Quân cười đến là giảo hoạt, từng câu từng chữ trong lời đều vô cùng nịnh bợ.
8 “Được! Được!” Anh ta không suy nghĩ, lập tức gật đầu: “Em muốn gì cũng được. ”Phương Anh thở dài. Thùy Anh ở đâu mau hiển linh. Nói xem ruốt cục cô ta với tên si tình này là quan hệ gì hả?? Phương Anh còn chả biết anh ta là ai, tên cũng không.
9 Về tới nhà, cô chạy xuống trước dùng chìa khóa mở cửa. Hoàng Đức Kiệt xách đồ theo cô vào trong. Anh vô cùng tự nhiên đi thẳng vào bếp, xắn tay áo lên và bắt đầu nấu nướng.
10 Sáng hôm sau, cô thức dậy từ lúc sáu giờ hơn. Vệ sinh cá nhân một chút rồi xuống bếp lấy sữa èo ăn. Rồi chạy tới mở cửa ra, quả nhiên, trước mặt cô xuất hiện một giỏ đồ ăn thơm nức mũi.
11 Tối đó cô đi ngủ rất muộn. Vì mất cả buổi tối, để lục tung phòng tìm các thể loại giấy tờ tùy thân, rồi làm hồ sơ xin việc, rồi lên mạng tra xem công ty nào đang tuyển nhân sự ở Sài Gòn,… Mệt muốn nhũn người, Phương Anh vừa leo lên giường, là ngủ ngay lập tức, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
12 Đã 3 ngày trôi qua và Phương Anh thấy tình hình vụ xin việc chẳng khá hơn chút nào. Cô đã đi rất nhiều nơi xin việc, nhưng họ nhìn vào hồ sơ là lại nhăn mặt, thậm chí là loại luôn từ đầu.
13 “Sao trông cô mặt mày như đưa đám thế?”“Không tìm được việc thì vui thế nào đây?”“Việc? Việc gì?”“Thì tôi đi làm đ… Á!” Phương Anh bụm miệng, nhìn chằm chằm vào người đối diện.
14 “Cái… cái gì?” Khóe mắt Phương Anh giật giật. “Sao?” Huyền Nhung không khỏi nhếch mép. Trần Minh Quân cười như không. Duy chỉ mình bà Mỹ nãy giờ im lặng.
15 Chuông điện thoại reo lên bên cạnh, Phương Anh với tay sang, mở khóa rồi bấm vào tin nhắn mới được chuyển đến:[Sao tự dưng lại kêu anh không cần nấu nữa vậy? Có chuyện gì sao? ] là từ Hoàng Đức Kiệt.
16 Ngày đầu tiên cô tan làm trong tình trạng xương cốt nhũn ra như bũn. Ngày thứ hai tới, lại bắt đầu một ngày còn mệt mỏi hơn cả hôm qua nữa… “Này này! Cái đấy đặt ở kia, mang đi đâu đấy!”“Rửa bát lẹ lẹ lên coi nào! Rửa mấy con dao cẩn thận, rách găng tay bây… Đấy! Biết thế nào cũng rách mà.
17 “Tổng…tổng giám đốc!” Hương kinh ngạc kêu lên, lung túng cúi đầu xuống, tay chân cuống cuồng hết cả. Phương Anh thấy người đứng đằng sau mặt mày xám xịt, thầm nghĩ không ổn, kiểu này là rất không ổn.
18 Cô mơ màng mở mắt, chả biết bây giờ là mấy giờ nữa mà sao không nghe thấy tiếng báo thức nhỉ? Ủa? Sao tóc cô lại lộn ra trước vậy nè? Ngực sao thấy cứ tưng tức khó chịu… Phương Anh nghiêng đầu nhìn xuống dưới… “Á !.
19 Hương quay ra nhìn cô, trố mắt: “Cậu không biết Harry ư?”Phương Anh lắc đầu, cô chỉ thấy cái tên này rất quen. “Trời !!!” Hương kêu lên: “Vậy cậu có biết nhà hàng Food’s Harry không? Ở Sài Gòn này nhà hàng đó đang dần nổi lên như một thương hiệu mới được giới trẻ đặc biệt yêu thích đấy.
20 20:“Cốc, cốc” “Mời vào !” Trần Minh Quân không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nói. Có tiếng đẩy cửa và khép lại vô cùng nhẹ nhàng. Vốn đang chú tâm xem bản kế hoạch phát triển khách sạn con ở Trung Quốc nên hắn cũng không quá để ý tới người vừa bước vào phòng.