1 Ở một ngôi nhà nhỏ trong vùng nông thôn cách khá xa thành phố, ai cũng nghe thấy tiếng cười đùa của một bé gái. Gia đình cô rất hạnh phúc. Cô lên 6, học ở một trường tiểu học trong làng.
2 4 năm trôi qua, ngày lễ Vu Lan năm nay ba mẹ đưa Thiên Giai lên nhà ông bà nội, vì năm ngoái đã được qua nhà ông bà ngoại. Nhà nội cô ở trong một góc nhỏ của một thành phố sầm uất.
3 Sáng hôm sau, khi thức dậy cô đã thấy ba mình chuẩn bị bữa sáng đầy đủ. Ông gọi cô tới rồi nói: -Con ăn sáng đi, ăn xong ba sẽ đón cô ấy về nhà chào con.
4 Tại phòng của Thiên Giai, Song Khuê , Thiệu Lâm trong kí túc xá: - Thiên Giaii, không ngờ anh Kỳ Dương lại tìm cậu đấy- Thiệu Lâm lên tiếng - Vì bạn của anh ta có chuyện mà hehe- Thiên Giai không nhịn được ý nghĩ mới diễn ra trong đầu mà bật cười.
5 Sáng sớm,nhân khi hai cô bạn thân còn đang ngủ, Thiên Giai ra ngoài hóng gió, tiện thể mua chút gì đó về làm đồ ăn. Buổi sáng, không khí ở khuôn viên trường thật là trong lành quá.
6 - Phong, mày làm gì ở đây vậy. Sớm quá không chờ bọn tao. – Kỳ Dương ghé ngang nhà không thấy Tĩnh Phong, đoán biết được anh ở đây mà ra tìm. - Đừng nói mày ra đây tìm cô Thiên Giai gì đó nghe mày.
7 Thiên Giai không nghĩ đến việc được trả ơn mà Kỳ Dương đã nói nên chỉ gật đầu chào. Sau khi băng bó cho Tĩnh Phong, Kỳ Dương mới hỏi rõ ngọn ngành. ( Nếu trong đoạn hội thoại có chuyển biến về lời của nhân vật mình sẽ ghi đằng sau lượt lời ấy ) - Phong, nói rõ từ đầu nghe coi mày? Sao để đến mức này hả? – Dương - Hóng gió, tụi bên phố Z nó đánh lén, có mã tấu tao không lại - Khoảng bao nhiêu đứa?- Vũ - Gần 40 - Thôi mày nghỉ ngơi cho khỏe tụi tao về- Dương - Ừ, biết rồi.
8 Ở kí túc xá, Thiệu Lâm và Song Khuê đang rất lo lắng -Song Khuê này, cậu nói xem sao giờ này rồi mà Thiên Giai chưa về? -Mình không biết nữa, hay chúng ta ra ngoài tìm đi.
9 Hôm sau, giờ ra chơi, Tĩnh Phong lên sân thượng hóng gió. Lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn và chờ đợi. Bỗng một nữ sinh bước đến bên anh, cố dùng cung giọng nhẹ nhàng nhất mà hỏi anh: -Anh Tĩnh Phong, sao anh lại lên đây? Nghe nói hôm qua anh bị thương, có thể để em giúp anh băng lại không? Người này chính là Kiều Nguyệt Nhã, con gái của một chủ nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.
10 Về phần Nguyệt Nhã, cô không vui khi thấy Tĩnh Phong đối xử với mình như vậy. Không lẽ cô không bằng một con nhỏ ở làng nghèo lên tỉnh học, quê mùa, không am hiểu thời trang sao? Được, anh cứ đối với cô như vậy đi, rồi xem Thiên Giai sẽ ra sao, anh đừng vội đắc ý.
11 Gió bên ngoài thổi vào, làm vết thương của Thiên Giai nhức lên, không kìm được mà rên rỉ: -A. . đau quá. Anh để tôi cuốn băng lại -Để tôi giúp cho Nói rồi Tĩnh Phong nhanh chóng cuốn lại giúp Thiên Giai, tránh tiếp xúc với khí ẩm làm đau tay cô, không quên dặn dò: -Tôi biết chuyện này là do Nguyệt Nhã làm, lần sau nếu có chuyện gì nhớ báo cho tôi.
12 - Em vào trong đây, anh về cẩn thận – Thiên Giai nhắc nhở -Ừ, anh về đây, em vào nhanh đi kẻo lạnh- Dũng Nhân đứng nhìn Thiên Giai đi vào trong , khuất bóng rồi mới ra về.
13 -Hu hu, chị Nguyệt Nhã ơi, con nhỏ đó cướp anh Dũng Nhân của em rồi. Một cô gái chạy đến bên Nguyệt Nhã làm vẻ khóc lóc, trông thật tội. -Hừ, là Thiên Giai sao? Nguyệt Nhã tức giận -Vâng, nó cướp anh Phong của chị, giờ cướp luôn anh Nhân của em rồi.
14 Thiên Giai sau việc ở phòng thí nghiệm thấy Tĩnh Phong giúp mình nhiều quá nên quyết định sẽ làm món gì ngon cho anh. Cô đi chợ sáng sớm, cất công nấu thật công phu, thật ngon để cảm ơn anh.
15 Tối hôm đó, Thiên Giai vừa ra khỏi quán làm thêm, đang chuẩn bị bước về trường thì có một bàn tay kéo cô đi về hướng ngược lại. Khi định thần, cô nhận ra đó là Tĩnh Phong.
16 Vậy là mỗi ngày đều có người đưa tiền cho cô, nói cô để lại một khoảng trả tiền điện nước. Nhưng Tĩnh Phong đưa nhiều quá, mua đồ không hết. Nếu mua hết thì sẽ dư thừa đồ ăn rất uổng phí, thế nên cô luôn cất lại để trả anh sau.
17 -Này, cô không cần phải nhặt đâu- Tĩnh Phong nói - Không được, phải dọn sạch sẽ chỗ này đã – Thiên Giai vẫn cố gắng hốt hết những thứ mà Nguyệt Nhã làm đổ -Để đó chút lao công làm, cô xuống căn-tin ăn trưa với tôi.
18 -Nè, đồ của hai người- Kỳ Dương vừa nói vừa đẩy đồ ăn lại chỗ Tĩnh Phong và Thiên Giai -Ăn mau đi mà còn vào lớp – Tĩnh Phong Vậy là bốn người vừa ăn, vừa theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình Reng… reng.
19 -Đồ ăn của anh này- Thiên Giai đưa cho Tĩnh Phong. – Sao anh không ăn cơm nhà mà cứ bắt tôi nấu hoài vậy hả? – Thiên Giai hỏi. -Thích- Tĩnh Phong đáp ngắn gọn ‘Haizz, con người này bá đạo quá.
20 Cô bước ra, xin quầy hàng gần đó một chiếc túi nhỏ, đựng áo của mình vào và bước đến chỗ Tĩnh Phong đang đứng. Lại có gái bu rồi, tội nghiệp con người này quá.