21 - Bộp – Một cú đá vào bụng tên thủ lĩnh làm hắn ngã xuống. Lúc này, Tĩnh Phong nói gằn lên- Đã nói đừng đụng đến người của bọn tao. Sau đó anh ra lệnh cho tất cả ra về.
22 Lên xe, Song Khuê và Thiên Giai còn nói chuyện thêm một lúc nữa mới chợp mắt. Sắp tới nhà cô rồi. Sắp tới ngôi nhà yêu dấu bao năm của cô. Đến ga, bác tài xế thông báo để hành khách bước xuống.
23 Buổi tối hôm đó, Thiên Giai, Song Khuê qua nhà chào ba mẹ. Cũng đã khuya, trăng lên, bầu trời đầy sao. Họ cùng ngồi trên một chiếc xích đu chứa đầy kỉ niệm của tuổi thơ, lặng lẽ ngắm bầu trời.
24 Kỳ Dương dừng xe trước một ngôi nhà cực kỳ sang trọng, có khi còn đẹp hơn nhà của tổng thống nữa. Thiên Giai nhớ lại, mình tới đây để làm gì, giờ bước vào trong kia không biết sẽ có gì xảy ra đối với mình nữa? Bước vào nhà, Thiên Giai đã nghe tiếng nói lạnh lùng của Tĩnh Phong từ trên lầu vọng xuống: -Tao không ăn, mày đem xuống đi -Mày phải ăn, mấy ngày nay mày kiệt sức lắm rồi.
25 -Tôi đưa cô về – Tĩnh Phong hướng về phía xe -Anh nghỉ ngơi đi, tôi tự về được. Sắp đi học lại rồi. -Nghe lời đi. Nhớ thư hai nấu cơm cho tôi – Tĩnh Phong kéo cô ngồi vào xe.
26 Tên thủ lĩnh ra lệnh cho bọn đàn em chuẩn bị cho Thiên Giai một phòng ngủ đàng hoàng, đương nhiên phòng đó có lắp camera để theo dõi hành động của cô.
27 Tầng hai -Thiên Giai, tôi đã nói với cô, đừng ở gần Tĩnh Phong nữa, nếu không tôi sẽ không tha. Nếu cô biết điều thì mọi sự đâu có như ngày hôm nay – Nguyệt Nhã vừa nói, vừa vuốt mặt cô.
28 Một ngày, hai ngày trôi qua… -Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy? – Tĩnh Phong nóng lòng hỏi người bác sĩ khám bệnh cho cô – Ông nói qua một ngày là cô ấy có thể tỉnh lại.
29 Đã tối, Thiên Giai thấy Tĩnh Phong còn ở trong viện liền hỏi: -Sao anh không về nhà đi? -Để em ở đây không yên tâm. -Nhưng… -Không nhưng gì hết, tôi ở đến khi nào em xuất viện.
30 -Em. . em nói. . em cũng thích tôi sao ?? – Tĩnh Phong ngạc nhiên hỏi lại Thiên Giai bây giờ đã ngượng lắm rồi, không dám gật đầu luôn. Tĩnh Phong bước đến trước mặt cô, ngẩng đầu cô lên.
31 -Bây giờ về trường trước, em lên phòng nghỉ ngơi một chút, tan học khi nào về anh sẽ nhắn tin báo – Tĩnh Phong nói với Thiên Giai -Vậy cũng được. – Thiên Giai gật đầu.
32 Tĩnh Phong thấy Thiên Giai liền đứng dậy, đi về phía cô, ôn tồn hỏi: -Có chuyện gì à? Cô gật đầu: -Em muốn ở lại ăn trưa với bạn. Chiều rồi qua nhà anh được không? -Cũng được, vậy chiều anh qua đón em.
33 - Này cô nương, làm gì nhắn tin xong cười tủm tỉm thế hả? – Song Khuê thấy Thiên Giai vậy liền hỏi -Chắc nhắn tin với anh yêu dấu chứ gì, để chị xem nào? – Thiệu Lâm với tay lấy chiếc điện thoại của Thiên Giai -Này Thiệu Lâm, không được – Thiên Giai cố rướn người qua để lấy lại chiếc điện thoại nhưng không được.
34 20p trước- nhà Tĩnh Phong -Tích Ngọc, dậy đi, coi nhà cho anh đi công chuyện – Tĩnh Phong gọi -Anh, anh đi đón chị ba hả? Cho em đi với – Tích Ngọc chạy vội ra ngoài.
35 Tĩnh Phong mở cửa nhà, bước ra bên ngoài vườn. Đã có một người ngồi ở đó trước anh. Là Thiên Giai. Anh không khỏi ngạc nhiên. Cô không ngủ để sáng mai đi học mà còn trốn ra đây làm gì? Anh nhẹ nhàng đi đến, ngồi xuống cạnh cô, hỏi: -Sao giờ này còn chưa ngủ? -Em ngủ không được nên mới ra đây.
36 Sáng hôm sau - Ngọc, 6h15 rồi, dậy đi – Tĩnh Phong gọi -Em ngủ thêm chút nữa đi – Tích Ngọc ngái ngủ -Anh đi học trước là em tự đi đó. - Chán anh ghê, dậy đây.
37 - Vũ, mày đón Ngọc giúp ta – Tĩnh Phong gọi nhờ Vũ -Được rồi, mày yên tâm đi – Vũ trả lời Tĩnh Phong cúp máy, anh đưa Thiên Giai vào siêu thị mua đồ. Anh nhường cô đi phía trong, ạnh sợ có người không để ý lại va vào vết thương của cô.
38 ” Bùm” tiếng nổ vang lên trong đầu Thiên Giai, một hồi còi cảnh báo mùi của nguy hiểm đã rất gần. “Chết rồi, phải làm sao đây?” Thiên Giai nghĩ thầm, cô đang tìm cách thoát thân.
39 Sau khi đưa Thiên Giai đến chỗ Thiệu Lâm và Song Khuê, Tĩnh Phong cho xe chạy về hướng siêu thị. Anh quyết định cho cô một bất ngờ. Anh mua đủ những nguyên liệu cần cho bữa tối.
40 - Chị ơi, cuối tuần đi xem phim với em nha – Tích Ngọc gợi chuyện - Cuối tuần? Xin lỗi em, ngày đó chị bận mất rồi – Thiên Giai - Không sao ạ, khi nào rảnh chị nhớ nói với em một tiếng, chị em mình cùng đi - Ừ, đành hẹn em ngày khác vậy.