1 Sân bay thành phố A.
Mọi khi, nơi đây đã ồn ào tấp nập! Nhưng hôm nay, hình như có vẻ náo nhiệt hơn thì phải?
Một nhóm người mặc đồ đen, dường như là vệ sĩ.
2 Những tia nắng yếu ớt của buổi sáng dần dần hé lộ. Chiếu thẳng vào căn phòng với gam màu dịu mắt của Lâm Hạ Băng. Cô mắt nhắm, mắt mở bước xuống giường, ném gọn chiếc chăn sang một bên.
3 Trường School Gold, là ngôi trường có sự phân chia đẳng cấp vô cùng đáng sợ. Những học sinh, sinh viên bình thường khi nhận học bổng vào đây, lúc nào cũng phải lén lút rụt rè, lảng tránh vào những con đường vòng vèo để tránh đụng mặt những vị học sinh con nhà danh giá! Lúc nào cũng đến trường với tâm trạng lo lắng sợ sệt, giống như một tội đồ.
4 “Này bảo bối, có muốn đi tham quan trường không?”
“Đi. Năm năm rồi, nơi này vẫn không thay đổi chút nào!”
Nói đoạn Lâm Hạ Thiên chồm lên phía trước, kéo tay Lâm Hạ Băng lôi đi xung quanh.
5 Đứng trước cửa phòng học lớp 11SS1, cô lạnh lùng nhìn vào bên trong đánh giá sơ qua. Cũng danh bất hư truyền y như lời đồn đại nhỉ? Lớp sao lại toàn trai xinh gái đẹp thế này?
“Lâm Hạ Băng, cậu đi đâu mà không tới trường hả?” ngay lúc Lâm Hạ Băng còn đang mải ngắm nghĩa bên trong, bỗng một giọng nói như oanh vàng quen thuộc mà cô ngày ngày được nghe rên rỉ cứ thế xuyên thủng qua tai cô.
6 Sau khi Lâm Hạ Thiên, Lâm Hạ Băng cùng Tôn Thanh Vũ rời đi thì Lãnh Thiên Ân liền xuất hiện tại cửa lớp. Hắn hiểu tại sao Lâm Hạ Thiên lại có thái độ trước khi rời đi để lại câu: “Huynh đệ, cậu sai rồi!”.
7 Hạ Vy nói rằng giờ Lâm Hạ Băng đứng trước cửa cái nhà kho rộng lớn này chờ cô ta, bây giờ cô ta cần phải vào trong phòng kia lấy chìa khóa vào nhà kho.
8 “Lâm Hạ Thiên, em mượn cô ấy!” Lãnh Thiên Ân một tay cầm tay Lâm Hạ Băng, một tay rút điện thoại ra gọi cho Lâm Hạ Thiên thông báo em gái của hắn đang nằm trong tay hắn đây.
9 Đã từng có tất cả, thế nhưng…
*Đoạn hồi ức đầy nước mắt của Lâm Hạ Băng:
Một buổi sáng trời mưa tầm tã.
Dù là mưa nhưng sự thật rằng ‘tâm trạng của thời tiết’ không hề ảnh hưởng gì tới sự vui vẻ của cô nhóc Lâm Hạ Băng.
10 Có không giữ, mất đừng tìm!
“Băng Băng! Mau… nói cho tôi biết… chuyện gì… xảy ra với cậu?” Doãn Chính sợ hãi nhìn vẻ mặt lạnh lẽo tột độ của Lâm Hạ Băng, mà từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy.