1 Một buổi sáng đẹp trời, gió tản bộ khắp phố Hoa Đạo. Không gian tươi mát vô cùng và chẳng có dấu hiệu nào cho thấy hôm nay là ngày xấu. Thế nhưng có chuyện buồn đang xảy ra trong quán cà phê cuối con đường.
2 Buổi chiều hôm sau, đang làm thêm trong một tạp hoá thì Lệ Chi nhận được cú điện thoại của Kỳ Phong. Vừa bắt máy lên, nó đã nghe âm thanh động trời. “Cô điếc đấy à??? Tôi gọi cô bao nhiêu lần rồi tại sao không bắt máy?” – Đầu dây bên kia Kỳ Phong hét ầm.
3 Trước mặt, gần mười thiếu nữ đang tranh nhau thử áo. Người cười, người nói, người hét, người la có người vừa la vừa hét. (>_ Bỗng, giọng Kỳ Phong vang lên: “Cô đến rồi à? Sao không vào?” Lệ Chi quay qua, vừa thấy anh, đã hỏi ngay: “Chuyện gì vậy, những người này là ai?” “Họ cũng giống cô thôi, đến gia nhập Hội.
4 “Sao hôm nay có mấy bóng thôi vậy?” Kỳ Phong ngạc nhiên khi bước vào phòng và thấy trước mặt là bốn cô gái trong đó có Lệ Chi. Kỳ Phong đến bên chiếc bàn khoanh tay lại, lưng dựa nhẹ vào cạnh bàn, tư thế ấy giống như đang chờ câu trả lời.
5 Lệ Chi vừa dứt lời thì cô gái kia đã cười lớn đầy giễu cợt, mỉa mai: “Giặt à? Nghe cách ăn nói thì đúng là thứ quê mùa. Này, đừng tưởng cứ khoác lên người bộ áo mới, trang điểm làm tóc thì có thể trở thành người xinh đẹp và giàu có, đồ nhà quê! Chiếc áo váy này có giặt cũng chẳng phải là chiếc áo lúc trước.
6 Lệ Chi lại bị hố. Nhưng thật ra thì nó muốn dò xét Kỳ Phong điều gì chứ, cả bản thân cũng không rõ nữa. “Nếu mệt…” – Kỳ Phong đột ngột lên tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Lệ Chi – “Cô có thể dựa lên vai tôi chợp mắt một tí, chỉ chợp mắt thôi đấy và đừng có làm dơ áo tôi.
7 Hoàng Cường té từ trên ghế xuống đất vì tiếng thét thất thanh đó. Sau một hồi trấn tĩnh, anh bảo: “Cô hét to quá tôi giật cả mình. Mà Kỳ Phong có bạn gái là sao?” Lệ Chi vẫn còn xấu hổ và nghĩ hình như mình bị ma nhập hay sao ấy.
8 Kỳ Phong dừng hành động đang ăn, mắt cứ đảo liên tục. Trong phút chốc, Lệ Chi thấy được sự trống rỗng từ cái nhìn vô hồn ấy. Kỳ Phong nhai chậm chạp, nuốt thức ăn.
9 “Vậy những người đến nhờ anh dạy học thì thế nào?” “Những người đó chỉ là khách hàng thôi. Họ đưa tiền cho tôi, tôi dạy họ xem như là sòng phẳng chẳng ai nợ ai.
10 Chợt: “Diệp Lệ Chi, cô không sao chứ?” Lệ Chi quay lại thấy Kỳ Phong và Hoàng Cường chạy đến, vẻ mặt của họ rất lo lắng. “Tôi không sao, hai anh yên tâm.
11 Buổi trưa ở nhà Kỳ Phong, Lệ Chi nấu bữa trưa. Vừa làm con bé vừa nghĩ đến câu nói sáng nay của Quang Dương. Tìm hiểu? Ý anh ấy muốn mình làm bạn gái ư? Hay là anh ấy nói chơi vì những chàng trai nhà giàu thường đùa giỡn với những cô gái nhẹ dạ.
12 “Đã hơn 9 giờ rồi mà chẳng thấy bóng dáng Diệp Lệ Chi và tên con lươn đó. Rõ ràng giờ đi hẹn là 8 giờ. ” – Kỳ Phong không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, sốt ruột.
13 “Mình không thể cứ làm cái chiêu gọi điện bảo về nấu bữa trưa mãi được. Phải nghĩ ra cách nào đó tiện lợi hơn nhưng là cách gì đây?” – Kỳ Phong vừa dạo bước trong sân vườn vừa nghĩ mưu kế.
14 Trưa hôm ấy, khí trời mát mẻ, lòng ai cũng vui phơi phới. Riêng có kẻ thì không, tâm trạng kẻ này đang phập phồng, lo sợ điều gì chẳng rõ. Kỳ Phong mặc chiếc áo khoác màu đen, bên trong là áo thun trắng.
15 “Em uống nước đi, chắc anh ta không còn bám theo nữa đâu!” – Quang Dương đưa ly nước cho bạn gái. “Vâng, cám ơn anh. ” – Lệ Chi đón lấy, cười – “Người gì mà kỳ lạ, anh ta muốn trêu chúng ta thì phải.
16 Buổi tiệc diễn ra tại một nhà hàng khá sang trọng. Không rõ mục đích nhưng đây là tiệc do công ty Quang Dương tổ chức. Lệ Chi tự dưng nhớ đến tiệc sinh nhật lần trước ở công ty số 22.
17 Tự dưng câu nói ấy làm Kỳ Phong chột dạ vì vậy anh lúng túng bảo vẩn vơ: “Tôi có nói là chỉ khi đi cùng tôi cô mới mặc đâu. Tôi đã tặng nó cho cô thì là của cô, muốn làm gì tùy.
18 “Tối nay cậu bận à, vậy là cậu không vể nhà?” – Kỳ Phong nói chuyện với Hoàng Cường qua điện thoại. « Ừm, có gì cậu với Lệ Chi cứ ăn tối đừng chừa phần cho tớ, sáng tớ về.
19 Bước chân Lệ Chi nặng dần trên con đường nhựa. Lúc rời khỏi quán café cho đến bây giờ, con bé cứ như người mất hồn và chẳng hiểu vì sao bản thân lại thấy buồn như vậy.
20 Két! Chiếc xe khách thắng lại, Lệ Chi ngã nhào về trước theo quán tính. Chưa kịp hoàn hồn thì nó bị lôi xuống xe rồi được đưa đi đâu đó. Đúng lúc, chiếc taxi nọ cũng dừng lại ngay sau đó mấy giây.