1 Lại một đêm trăng tròn, đó là lúc đạo chích cô đây hoạt động. Ngắm nhìn bầu trời đầy sao như bao quanh ánh trăng tròn, nó tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tựa tấm rèm mỏng manh dài đến mặt đất.
2 "Vì cô đã giết thanh tra Nakato. . . đó là CHA CỦA TÔI"
Sau khi biết được cô đã giết phải cha của tên thám tử này, cô bỗng nhìn anh hồi lâu rồi cười lớn giọng, một giọng cười man rợ, mang đầy sự khinh bỉ.
3 Anh cả đêm không ngủ được. Lâu rồi mới được ngắm nhìn cô ở cự li gần như thế này. Cô thật là! Đây là dáng ngủ của công chúa à? Anh không thể nào tin được! Đạp tùm lum hà.
4 E hèm, truyện của ad là một truyện xa vời và rất giàu trí tưởng tượng, và có khi ad. . . tưởng tượng xa quá nên các bạn có thể không hình dung được. Sau đây ad xin giới thiệu đôi nét về hoàn cảnh truyện
1.
5 "Anh. . . đã muốn hôn em từ lâu lắm rồi!"
Cô lại càng đỏ mặt hơn
"Anh nói dối"
"Thật mà"
Khuôn mặt gian tà, thèm khát nụ hôn lần nữa. Nhìn đôi môi chín mọng như táo đỏ, anh lại thèm cắn chúng.
6 Nửa đêm, cô lén ra khỏi lâu đài. Đứng trên mái ngói của tòa tháp phía đông lâu đài, ngắm nhìn ánh trăng sáng lần cuối. Như mọi ngày, nó đều phủ một tấm màn đẹp lấp lánh trên bầu trời đêm của vương quốc Sindria.
7 11 giờ đêm, cô lén khỏi lâu đài cùng anh.
"Ta cần đến đó trước nửa đêm!"
. . .
"Ngôi đền cổ nằm sâu quá! Em không chắc ta có thể lặn xuống đó"
"Khoan đã! Ta có thể không cần trực tiếp lặn xuống đó mà có thể triệu hồi lên"
"Nhưng như vậy khá lâu đấy!"
"Không sao!"
Anh đặt cuốn sách cổ xuống đối diện từ phía trên, anh bay lên cao chút nữa rồi lấy tay vẽ ra một khuôn đúc, cắm chìa khóa bằng vàng, trên thân có gắn hình lông thiên sứ rồi vặn về phía bên phải.
8 Sau khi anh rời khỏi vương quốc, ngày hôm sau, mọi người cũng đều biết được nhưng không hề chỉ trích cô. Tuy nhiên, cô vẫn cứ tự nhốt mình trong phòng.
9 "Cô dâu của ta. . . hãy thức tỉnh!"
Nụ cười hắn hòa vào không gian. Thân thể cô bay lên không trung. Đôi mắt cô dần mở nhưng bây giờ nó vô hồn rồi, mờ đục chỉ một màu của bóng tối.
10 Chớp mắt một cái, anh và vị thần này đã đến một nơi nào đó mà không biết là gì. Mây thì trôi trước mặt, thiên thần bay khắp nơi,. . . không lẽ anh chết thật rồi sao? Phải bình tĩnh lại mới được.
11 "Con ơi, xin bác sĩ hay cứu nó, nó chính là đứa con gái mà tôi yêu quý!"
Hoàng hậu run lẩy bẩy, quỳ xuống cầu xin những vị bác sĩ.
"Nhưng xin lỗi, chúng tôi không đủ trình độ, cơ thể con bé quá yếu, mọi người chuẩn bị tinh thần là vừa.
12
Anh thở hồng hộc, đứng nấp đằng sau cây cổ thụ gần đó. Con quỷ vẫn cái giọng man rợ kêu gào:
"Ngươi đâu rồi, tên con người? Chẳng phải ngươi lúc đầu hùng hổ đánh ta như anh hùng sao? Mau ra đây đi!"
Anh ôm vết thương trên tay, nó nặng hơn anh nghĩ.
13 Ở bìa rừng, sáng hôm sau khi anh tỉnh giấc, đã không thấy cô nằm bên. Cứ nghĩ là đi đâu đó hóng gió, nhưng lại thấy một lá thư bí ẩn nằm dưới gốc cây.
14 "Anh là ai? Sao lại đụng vào người tôi?"
". . . !"
Anh bàng hoàng. Cô. . không còn nhận ra anh nữa sao?
"Khi ta bắt mạch, có điều gì đó không ổn!"
"Ý ngươi là sao?"
"Trong thế giới của chúng ta, có mấy loại pháp thuật?"
"Có hai loại?"
"Sai! Ba loại: Chính thuật, Tà thuật và Hắc thuật!"
"Ừm.
15 Anh bàng hoàng, còn không rõ chuyện gì đã xảy ra, còn cậu thì có vẻ lo lắng cho Yuki.
"Nè tên hoàng tử, ta khuyên ngươi nên nghỉ ngơi sớm! Về vụ này ngươi không cần nhúng tay vào.
16 "Mình. . . đang ở đâu thế này? Mình chết rồi sao?"
Trước mắt anh cứ như là địa ngục, máu đổ như dòng sông, bầu trời không một gợn mây, bóng tối che phủ mọi nơi.
17 Cô mở mắt. Rốt cuộc cô đang ở đâu. Một thế giới. . . chỉ toàn là bóng tối?!
"Cô bị bất tỉnh do nhảy từ ban công xuống không nhớ sao?"
". . . "
"Ta là Yuki, linh hồn thứ hai của ngươi.
18 Sáng hôm sau khi cô tỉnh giấc, âm thanh còn sót lại đó chính là lời nói của Kou. Cô đang cố hình dung nhưng vẫn không nhớ được chuyện gì nên cô đành bỏ cuộc mà quên nó đi.
19 Sau đó, anh và cô liên tục gặp nhiều rắc rối từ sự việc này. Quả thật muốn giả dạng một người nào đó thật không phải dễ!
"Tôi thấy hôm nay hai người lạ lắm a, có chuyện gì giấu tôi phải không?"
"Thì chuyện là.
20 Sau khi ngủ một giấc, cô mở mắt tỉnh dậy. Cảm thấy có điều gì đó bất ổn, cô liền la lên:
"Ahhh. . . !"
"Có chuyện gì vậy, Alice?"
"Đây là đâu, sao em lại ở đây?"
"Hởh?.