1 "Yêu tôi? Cậu xứng sao? Cậu không bao giờ cảm nhận được tình yêu, cậu bảo yêu tôi! Bây giờ tôi không còn sức mạnh để cậu lợi dụng thì cậu vứt bỏ tôi! " Hoạ Tâm nằm trong vũng máu, từng lời nói của cô như một nhát dao xuyên vào tim từng người, quá đau khổ, quá máu me, khiến người ta run sợ.
2 Rầm!!!!!
Từ trên cao rơi xuống một mảng đất dính đầy rêu khiến mặt đất vỡ toang!
"Mẹ nó chứ! "Vô Hạ chửi
"Xem ra ca của em quá xem thường phó bản cấp 45 rồi"Vô Minh cố cười gượng
--------------------------------
Quá khứ.
3 Lộp bộp lộp bộp
Trời mưa. . .
Vô Hạ và Vô Minh chạy đến một gốc cây. . .
"Tiểu Vũ, chia tay đi"Một âm thanh quen thuộc nhấn vào tai Vô Minh
"Ca, chỉ là trùng hợp thôi"Vô Hạ vội nắm lấy tay Vô Minh, hét lên
Tất nhiên, bên kia cũn nghe thấy.
4 Tại sao tất cả mọi việc đều đến với họ nhanh như vậy.
Chỉ một ngày mà bọn họ đã xuyên đến tận thế, thiết kế trang bị và. . . Giết người.
Vô Hạ không biết làm sao nhưng.
5 "Mình không thể làm gì cả, mình không thể làm gì cả, trước giờ đều là ca giúp mình. . . Còn mình. . . Vô dụng"Vô Hạ đâm mũi tên xuống con đại bàng đã kiệt sức, máu bắn tung toé, suy cho cùng, cô cũng phải quen rồi.
6 "Hoàng Kim, em thích hoa gì nhất? "Vô Minh đứng ở giữa đồng hoa bát ngát, ngược sáng, mỉm cười hỏi
"Hoa? Ừm. . . Hoa tulip, mẹ em rất thích nó! "Tần Hoàng Kim đứng bên cạnh hồ nước, tỉnh bơ nói
"Tulip? Tiếc nhỉ, ở đây không có"Vô Minh mỉm cười
Vậy là sao?
Sao lại mỉm cười?
Vô Minh đưa tay chắp sau lưng ra
Đó là một đoá hoa hồng đỏ thắm
Hắn mỉm cười
"Anh thích em, nhưng mà.
7 Cô không ngủ được. . .
Vậy. . .
Tại sao không đến chỗ Lưu Minh?
--------------------------------
"Này cô bé"Giọng nói yếu ớt từ bên gốc cây vang lên, nghe thật đáng thương
"Ể, Lưu Minh? "Vô Hạ giật mình
"Này cô bé, Anh của em không ổn đâu"Lại là giọng nói đó, hắn ngẩng mặt lên, mỉm cười yếu ớt
".
8 Đến xứ Fer rồi thì. . .
Mẹ nó!!!!!
Đây là một mảng hoang vu hẻo lánh
Cái tên Lưu Minh kia nghĩ cái gì vậy chứ!
Bà đây đang vội! OK?
Rác rưởi!
Vô Hạ luôn quẩn xung quanh mảng đất
Ừ.
9 Tiểu Hạ, Tiểu Minh, bảo vệ nhau, sống cho tốt, cha ẹ cũng là bị ép"Một người phụ nữ tay nhuộm máu ôm lấy hai đứa trẻ, đặt chũng lên chiếc xe hơi sang trọng
"Bảo trọng"Người phụ nữ chỉ để lại hai từ, dòng nước mắt tuôn ra như suối
"MẸ!!!!! "Đứa bé tóc bạc gào lên, nước mắt che chắn cả tầm nhìn
Đứa bé tóc đên không nói gì, chỉ quay đầu với cô bé tóc trắng
"Ngoan"
"Ca.