1 Tôi tên là Trần Ngọc Trúc Ly, năm nay 15 tuổi. Phải 15 tuổi! Tôi học cuối cấp. Thật ra thì lớn bằng này tuổi nhưng tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ ngang bướng, lì lợm "Mẹ tôi thường nói thế".
2 - Hả! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè! “Chưa gì chị đã hét lên ghê thế” Tôi rùng mình khi nghe bà nói: - Chúng tôi sẽ nuôi dưỡng cháu Nam giùm bác! [“Nuôi dưỡng”, ý là sao? Không lẽ là hắn sẽ ở nhà nội sao? Và mình phải sống gần nhà một gã kinh khủng như hắn sao? Không đời nào? Oh Nooooo.
3 (Tôi thực sự rất nhút nhát! Nhút nhát. . . . từ nhỏ! Tôi sợ mọi thứ! Sợ màn đêm,. . . . . sợ công trùng và còn nhiều thứ khác, dù là thứ thực sự nhỏ thôi nhưng khiến tôi phải.
4 Thật là một ngày mệt mỏi! Mệt mỏi vì phải đứng giữa một trận chiến tàn khốc! Mệt mỏi vì những bài ca cải lương chua chát của “mama” lớp học! Không biết tối nay còn bị sao nữa đây? Haizz.
5 - Ba mẹ nói sao ạ! Tại sao con phải dạy một tên như hắn chứ! – Tôi hỏi rõ ba mẹ về chuyện tối hôm qua. “Chuyện làm gia sư cho anh Nam í mờ!” - Dù sao thì bác Trung cũng là bạn của ông nội mày! Đãng nhẽ mày phải gọi Du Nam là cậu! Con với cái ăn nói kiểu đó à! Hơn nữa, mày thấy đấy gia đình mình cũng chẳng khá giả gì! Mày cũng nên chuẩn bị làm gia sư kiếm tiền mà đóng học phí đi! – Lại một tràng giảng giải đạo lý “giấy” của mẹ tôi.
6 Tôi tên là Nguyễn Ngọc Trúc Ly, năm nay 15 tuổi. Hiện tại, tôi đang làm gia sư cho một thằng “đầu đất” 18 tuổi, đầu óc trỗng rỗng, không có kiến thức nền tảng nào từ cấp I cho đến bây giờ.
7 Từ ngày tôi gặp hắn, mọi chuyện dường như đã thay đổi. Mẹ tôi không thương tôi nữa “làm gì có bà mẹ nào không thương con chứ”, tôi bị dính dáng vào một bọn giang hồ và phải chịu “cực hình” là phải làm gia sư cho hắn.
8 - Mấy người đang làm cái quái gì vậy? Con người đó dần chen vào đám đông. Một khuôn mặt quen thuộc lộ ra khiến ba đứa hot girl “lemon question dog” sửng sốt: - Du.
9 Nơi tôi sống là một vùng quê với cánh đồng, ruộng lúa. Tôi thường nghe nhiều người kể về truyền thuyết người chết đi sẽ biến thành ma để bảo vệ tài sản, ruộng đồng của họ! Nhưng tôi đâu có đụng vào cái gì của họ chứ! Sao họ lại ám tôi! Tôi đang mặt giáp mặt với một linh hồn màu đen! Không lẽ đây là điềm báo tôi sắp chết! Con ma đó nắm lấy tôi liên tục nói câu: “Ta là ma đây! Ta muốn ăn thịt ngươi!”.
10 “Xin chào các bạn! Mình tên là Trần Khánh Phương! Mình rất vui được học chung với các bạn” – Lời giới thiệu ngắn gọn nhưng đủ để hút hồn mấy đứa hám trai trong lớp tôi sa ngã.
11 - Cấu trúc câu bị động có nhiều dạng khác nhau nên anh cũng phải sử dụng linh hoạt chúng trong mọi trường hợp. Còn nữa, anh phải học một số động từ bất quy tắc thường xảy ra trong quá trình làm bài tập.
12 Trời bắt đầu mưa to nhưng tôi và Khánh Phương vẫn đứng đó. Cho đến cuối cùng, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Cảm giác này làm tôi phát khùng. Lựa chọn cuối cùng của tôi là.
13 “Reng. . . . reng. . . . reng” tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi. - Này! Con nhỏ này! Mày muốn ngủ tới trưa luôn à! Dậy mau! – Mẹ tôi thúc giục - Cho con năm phút nữa đi! – Tôi mè nheo.
14 Sau một đêm dài thao thức, ông mặt trời dần hé những tia nắng vàng tuyệt đẹp. “Chắc hôm nay có gì vui nên mới zậy chớ gì” Chúng len lỏi khắp làng quê tạo nên một bức tranh bình minh trong lành, đạm chất thanh bình.
15 Như mọi ngày, cứ chiều tới là tôi qua nhà nội dạy học cho hắn. Hôm nay, tôi sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện. Và cũng chấm dứt từ đây cái chuyện làm “em gái gia sư” ngớ ngẩn này.
16 Ngày mai lại đến! Mục tiêu của tôi ngày hôm nay sẽ không phải là làm sao cho hắn tiến bộ hơn nữa. Tôi sẽ đi tìm lại chính bản thân mình trước đây. Tiến lên nào! Nguyễn Ngọc Trúc Ly! - Hôm nay trông bà vui zậy! – L.
17 Kế hoạch “Broken Love” của tôi sẽ tiến hành gồm 2 kế hoạch để lộ rõ bản chất con người hắn: A: Tạo một khung cảnh tiểu nhân bỏ chạy trước nguy hiểm. B (dự phòng): Nhốt hắn vô một nơi nào đó? Sau đó cho hắn một trận cảnh cáo.
18 Tôi đã dùng hai kế hoạch cực kì tiểu nhân để tách nhỏ ra khỏi hắn. Kế hoạch đầu tiên đã thất bại, đến kế hoạch thứ hai thì thành công mĩ mãn. Và tôi chỉ việc cho hắn một trận để hắn biết phải tránh xa bạn tôi ra.
19 Màn đêm dần tàn, bầu trời bắt đầu hé những tia sáng đầu tiên của ngày mới. Tôi cảm thấy bờ vai của mình nặng nề và mỏi nữa. Chợt phát hiện hắn vẫn đang tựa vào vai mình.
20 Thời gian hôm nay trôi qua thật chậm. Ngồi uể oải mãi trong lớp, gật gù với bài giảng GDCD buồn ngủ. Tôi chả mong ước gì hơn ngoài việc được về nhà với ba.