21 “L. Anh à! Bà đã ăn sáng chưa vậy? Bà đi chè cháo không?. . . . . ” Tôi cố tình hỏi nhỏ nhiều để nhử nhỏ nói chuyện với tôi. Biết đâu! Nhỏ lại trở lại như trước kia thì sao? “Đừng hoang tưởng hay cũng đừng làm những điều ngốc ngếch nữa! Giận vẫn là giận! Không chơi vẫn là không chơi! Tình yêu đâu phải là đùa giỡn chứ! Cho dù chị có gắng đến đâu thì cũng nhận lại con số 0 mà thôi! Hãy biết chấp nhận hiện tại và quan tâm những người yêu thương mình khi còn có thể!” - Con chào ba mẹ con đi học về! - Về rồi hả! Trúc Ly! Ba mẹ muốn nói một chuyện với con? - Chuyện gì cơ! – Tôi thắc mắc.
22 - Này! Khùng à! Muốn chết hay sao? Bà chằn gia sư! Hắn đang đứng sau lưng tôi, dáng vẻ làm như tức giận lắm. Đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn vào ánh mắt còn vương vài giọt lệ của tôi.
23 Ngày hôm nay chính là kết cục của gia đình hạnh phúc giả tạo trong 5 năm qua. - Đây là phiên tòa mở ra với mục đích xét yêu cầu chia tài sản hợp pháp liên quan của hai anh chị Hoàng Linh và Nguyễn Văn.
24 Hắn chỉ bị một cuốn tạp chí phong phanh bay vào đầu. Thế mà hắn bị ngất xỉu còn đuối nước nữa. Khánh Phương đã đem ông anh họ lớn xác của mình lên phòng y tế.
25 "Từ xa xưa có một công chúa tên là Trúc Ly. Cô bị ép kết hôn với tên ác quỷ tên là Du Nam. Trong lúc nguy cấp, một hoàng tử xuất hiện đánh bại hắn và giải thoát cô.
26 Đại loại là như thế này: hắn bảo hắn đang đi vô trong hầm sỏi gặp mấy thằng đàn em. Ai ngờ bị một đám côn đồ bay vào đánh đập. Mà tên này cũng đâu phải dạng vừa.
27 - Hai người đừng có nói như vậy nữa! Có gì nói hết ra đi! - Chẳng có gì phải nói ra ở đây hết! - Hắn gằng giọng. Chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi nhìn thấy, nghe thấy hắn như vậy.
28 - Ui da! Đau quá! - Ai kêu đi trộm làm chi! Làm người tốt không làm đi làm mấy cái thứ điên rồ này! Người ta khinh lắm đó! - Sao tôi cảm thấy phục bản thân mình thế không biết? Phun hẳn ra một tràng lí sự quá hay.
29 - Ai zậy hả! - Là tôi! Giọng nói nghe sao mà vừa xa lạ, vừa quen thuộc thế. Cái cảm giác đó lại ùa về. -. . . . Du Nam. Nói rồi, hắn lăn ngay ra đó, bất động, trên người toàn máu me cùng những vết thương.
30 [Lan Anh] Lan Anh - Đó là cái tên mà ba mẹ âu yếm đặt cho tôi khi mới sinh ra với mong muốn tôi có thể dịu dàng và nữ tính giống như cái tên của mình vậy.
31 [Du Nam]Đó là một ngày trời ít sao, trời nhiều mây và gió. Buổi tối hôm ấy là một buổi tối đen nghiệt hơn cả. Hôm nay, tôi không có hứng thú với mấy cô gái ở phòng trà.
32 [Du Nam] - Chú Ba! Ông ấy chính là em trai của ba tôi và cũng là ba của Khánh Phương. Ổng là cảnh sát an ninh, còn tôi là một thằng du côn khốn nạn. Ai mà biết một ngày nào đó, ổng tống tôi vô tù thì sao? - Sao ba lại ở đây? - Cả tôi và thằng Khánh Phương đều ngơ ngác nhìn ổng.
33 [Du Nam]
Mặt trời dần lụi tàn, nắng sắp tắt. Một ngày dài lê thê lại trôi qua. Hay chính lòng người cũng đang dần tan vỡ theo dòng thời gian vô định trôi kia?
Tôi nằm dài trên bãi cỏ rộng thênh thang cạnh một bờ sông lớn.
34 [Trúc Ly]
Buổi sáng ngày mười chín tháng hai – một buổi sáng quan trọng hơn bất kì điều gì. Bởi. . . buổi sáng này chính là sự bắt đầu của một cuộc sống mới.
35 Màn trắng à! Tôi không biết cái rèm cửa trắng tinh cùng cái trần nhà sang trọng này. Phải chăng đây là địa ngục. Tôi tự nhủ: nếu như. . . tôi tỉnh dậy và còn sống thì tôi sẽ cầm luôn một cái gì đó sắc nhọn đâm vào ngực.
36 Nắng chiều dịu dàng dần tắt trong màu tối của không gian, trời sắp tối. Đã hơn một tuần từ ngày tôi bỏ nhà ra đi. Không ngờ cuộc sống bên ngoài lại có nhiều điều rắc rối đến vậy.
37 Từ sớm, tôi đã đến nhà anh Phương. Nhà anh ở ngoại ô thành phố - nơi có những cánh đồng xanh ngát rải rác khắp nơi, giống như một vùng quê thanh thanh.
38 Chiều tối, giữa cái se lạnh của mùa thu, tôi lật đật quay lại nhà hàng Amazing – nơi tôi vừa gặp anh rể vài phút trước. Giờ quay lại không biết để mặt vào đâu mà sống.
39 Tôi mơ hồ! Mọi thứ phủ một màu đen tối. Chợt, có một luồng sáng lóe lên. Chiếc mành màu trắng quen thuộc hiện ra trước mắt tôi. Và. . . tôi biết cái trần nhà này.
40 Đôi mắt rực lửa, khuôn mặt đáng sợ, trông hắn như một con quỷ dữ. Đây là anh rể - chồng tương lai của bà Quỳnh hay sao? Hắn lật đổ bàn ăn xuống đất trước sự hoảng hốt của mọi người, kể cả tôi.