1 Hôm nay, ngày 16 – 6 -Bé Nhi…bé Nhi… - Tiếng gọi nhỏ từ cánh cửa vọng vào -Anh Di…anh gọi em hả? – Bé Nhi thỏ thẻ tránh làm cho những đứa trẻ khác tỉnh giấc -Uhm…bé Nhi ra đây đi – Thằng con trai vẫy tay gọi -Nhưng mà….
2 Một ngày mới bắt đầu, một ngày mới đem cất đi những nụ cười hạnh phúc của buổi tối hôm qua vào trong miền ký ức đẹp. Trong cái sân của ngôi nhà mà những đứa trẻ mồ côi được đem về nuôi dưỡng, ba đứa bé tầm 9 -15 tuổi đang cùng nhau quét dọn lại cái sân, những đứa khác thì giúp các má trông những em nhỏ tuổi hơn… Bé Nhi thì đang giúp một em nhỏ chừng 5 tuổi tắm rửa vì tội tè dầm đêm hôm qua, thằng con trai tên Duy thì đang cùng mấy đứa nhóc khác dọn dẹp lại bụi cây đã chết khô, bẽ nhánh đem đi phơi để làm củi nhóm lửa….
3 Mười lăm năm sau -Nhi à, con dậy chưa con? -Dạ, con dậy rồi mẹ - Nó mang tô cháo nóng hổi từ trong bếp đi lên – Mẹ ăn cháo rồi uống thuốc au hết bệnh, trưa con về con nấu cơm mẹ cứ nằm nghỉ cho khoẻ nha mẹ -Uhm…tội cho con gái của mẹ -Sao mẹ lại nói thế ạ? Thôi mẹ ăn nhanh rồi uống thuốc ạ, con đi học đây - Nó ôm lấy mẹ, hôn lên má mẹ nó một cái rõ kêu -Uhm, con đi Nó mang cặp đi nhanh ra cửa, hì hụt trên chiếc xe đạp cũ kỹ nhưng đối với nó là cả một gia tài và cũng là người bạn đã luôn bên cạnh nó, cùng nó đi suốt những quãng đường dài để đến trường, để đến nơi làm việc, chia sẽ nỗi mệt nhọc mà nó đã và đang gánh lấy trên đôi vai nhỏ bé của mình.
4 Tại lớp học QTNT35 trường Đại Học NTTP -Haiz…. cuối cùng cũng xong – Nó vừa nộp bài kiểm tra cho giảng viên, đến giờ ra chơi -Làm bài được không? – Trương Hoàng -Cũng tạm hihi…á chết – Nó lật đật lấy quyển sổ lúc nãy ra xem -Gì thế? -À không có gì đâu…15.
5 Trường Đại Học NTTP -Thông báo thông báo – Thuỷ, lớp trưởng -Chuyện gì thế? – Một thành viên trong lớp -Chuyện gì vậy lớp trưởng? – Thành viên khác -Có sinh viên mới à? -….
6 6. Bất ngờ nối tiếp bất ngờ Tiệm bánh “Smile” -Anh Quốc Lâm – nó -Uh, Nhi mới tới hả em, nhanh vào phụ mọi người đi hôm nay quán đông lắm – Quốc Lâm người quản lý tiệm bánh “Smile” -Dạ Hôm nay là ngày thứ 7 nên quán đông hơn so với thường ngày, mọi người chia nhau các công việc nào bưng bê thức ăn, đồ uống, phục vụ…nó cũng bận rộn không kém -Dạ thưa quý khách dùng gì ạ? – Nó -Cho một bánh hạnh nhân, 1 kem socola, 1 kem dâu -Dạ, có ngay Nó ghi chép những gì khách gọi vào cái phiếu trên tay, rồi xoay người đi nhanh vào trong nhưng do không để ý nó đã va phải… -Ơ…xin lỗi, anh không sao chứ ạ? – Nó Người con trai với chiếc kính cận to tròn trên mặt, mái tóc xoăn phũ trước trán có phần ngô ngố, quần áo sơ mi rất đỗi bình thường, người con trai ấy đang đứng nhìn trân trân, ngạc nhiên có, thích thú có… -Anh gì ơi, anh có sao không? Tôi xin lỗi, anh dùng gì ạ? – Nó -Có chuyện gì thế? – Quốc Lâm vừa đi đến – Cậu….
7 Hôm nay là chủ nhật nó không phải đến lớp nhưng có một nơi nó không thể không đến đó chính là nhà của hắn. Sau khi chuẩn bị cơm nước ẹ xong nó xin phép bà ra ngoài, rồi đến ngay nhà hắn.
8 Mọi việc ở nhà hắn đã xong giờ thì nó có thể trở về nhà của mình. Nó vui vẻ dẫn chiếc xe đạp vào nhà, trông thấy chiếc xe máy đang đậu trước nhà, nó miễm cười gọi to khi thấy Hoàng bước ra -Hoàng! Cậu đến khi nào thế? – Nó miễm cười – Mà mẹ tớ đâu rồi?.
9 Buổi sáng nó dậy thật sớm chuẩn bị bữa ăn sáng ẹ, nó phải đi thật nhanh về nhà chuẩn bị đến trường. Vừa đến cổng trường đồng hồ cũng điểm giờ vào lớp cũng may cho nó không phải bị nhốt bên ngoài.
10 -Trúc Nhi, chân em bị sao thế? – Quốc Lâm -Dạ, chỉ là bông gân nhẹ thôi ạ hì, em vào làm việc đây -Đi có được không đấy? Hay hôm nay em nghỉ một ngày đi -Dạ thôi, em làm được mà.
11 Ông thầy…kinh dị Một buổi sáng đẹp trời, nó vương mình thức giấc, nhìn lại đồng hồ vẫn còn sớm nó nhanh xuống bếp nấu bữa sáng ẹ. Từ lúc ở bệnh viện trở về nó không lúc nào không lo lắng, nó sợ nếu lỡ…thì nó sẽ sống thế nào đây???? -Trúc Nhi! Con sao thế? -Dạ, không sao đâu mẹ, tại bụi thôi à hihi – Nó nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt -Nói mẹ nghe có chuyện gì thế con? -Dạ, con nói thật mà, mẹ đói chưa con dọn bữa sáng ẹ nha! -Uhm, con cũng ăn rồi đi học -Dạ Nó quay đi, bà thì thở dài, bà hiểu nó đang lo lắng điều gì, bà thương con không muốn vì bà mà nó phải khổ sở, nhìn thấy con người ta được đầy đủ về mọi thứ mà nhìn lại đứa con của mình cảm thấy thương, không làm được điều gì cho nó mà còn là gánh nặng của nó…cũng có đôi lúc mà nghĩ nếu bà đi rồi có lẽ nó sẽ sống tốt hơn.
12 Tại ai? Buổi chiều, theo như “lời đe doạ” của hắn nó phải đến để tiếp tục làm nhiệm vụ của mình. Hôm nay cũng như mọi ngày, nó bước vào trong với khái niệm trong lòng là phải làm điều gì đó để trả thù hắn… -Chị Sam! -Uhm Nhi đến rồi à….
13 Mọi người đều nhìn về phía chị Sam, hắn thì nhìn nó -Dạ…dạ… -Dạ, không phải lỗi của chị Sam đâu, là do con…con xin lỗi…con… -Mẹ bớt giận là do con bảo cô ấy nấu, để con bảo chị Sam làm lại, mẹ lên phòng nghỉ tí đi ạ -Thôi không ăn uống gì nữa, con gái con lứa gì thế này – Bà tức giận bỏ về phòng -Chị Sam dọn dẹp lại đi – Ba hắn Ba hắn không tỏ thái độ gì cả, bỏ về phòng.
14 Hoàng hôm nay tâm trạng vui lên hẳn, chuẩn bị quần áo tươm tất Hoàng leo lên chiếc xe đạp quen thuộc chạy thẳng đến nhà nó. -Trúc Nhi ơi! -Hoàng đến rồi à, sớm vậy….
15 Vui chơi thoả thích, hắn đưa bọn trẻ cùng sơ trở về viện mồ côi. Xong việc hắn lại đến “Smile”, lúc này vừa đi ngang công viên lúc nãy thì cũng là lúc nó và Hoàng đang cười nói trở ra đi đến chỗ làm -Nhanh nhanh Hoàng ơi! Tớ trễ rồi, hôm nay vui thật chơi đến quên cả giờ luôn hihi -Uhm, cậu ôm chặc nhé, mình đi thôi -Hura!! Hoàng tăng tốc, nó lại bám chặc vào eo của Hoàng và phía xa đã để một người trông thấy…thật khó tả tâm trạng của người ấy bây giờ như thế nào….
16 -Ủa anh hai đường này đâu phải đến trường? -Hôm qua Trúc Nhi bỏ xe ở nhà mình… -À hihi em hiểu rồi…mà anh có phải anh thích chị Trúc Nhi đúng không? -….
17 -Hoàng, sao đến sớm vậy em? – Quốc Lâm -Anh Lâm, Trúc Nhi tới chưa anh? -Vẫn chưa, hôm nay con bé xin đến trễ…à em uống gì? -Cho em rượu đi -Hôm nay có chuyện gì buồn sao? -Không, tại thích đổi khẩu vị thôi mà -Ok, đợi anh Lúc này hắn vừa đến, hôm nay hắn đến sớm nên chưa “hoá trang” gì cả.
18 Nó dậy thật sớm chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, nó bước ra trước cổng đợi Hoàng vì sáng sớm nó đã nhận được tin nhắn chờ Hoàng đi cùng vả lại nó cũng muốn biết lý do vì sao Hoàng lại uống nhiều rượu đến thế… -Đợi mình lâu chưa? -Mình cũng mới ra…mau đi thôi -Uhm Cả hai cùng lăng bánh trên chiếc xe đạp, nó nhìn Hoàng muốn mở lời nhưng sao không nói được….
19 -Cái tên này không biết định bày trò gì nữa đây? Khi không bảo mình ở nhà đợi hắn đến đón…thiệt là… - Nó ngồi trong nhà mà cứ lầm bầm rủa hắn Tiếng chiếc xe quen thuộc đang đến gần nhà nó, nó đứng dậy lóng ngóng, nhìn thấy hắn bước xuống xe, nó bước ra -Anh định bày trò gì nữa vậy? -Trúc Nhi, bạn đến chơi hả con sao không kêu bạn vào nhà mà đứng ngoài đường vậy? – Mẹ nó gọi -Dạ - Xoay qua hắn – Anh nghe gì chưa còn không mau vào nhà Sao tự nhiên hăn hiền dễ sợ không nói gì hết vậy không biết.
20 Cả ba người bước vào trong. Tu viện này không lớn lắm, xung quanh là những cây cao thân to mang lại bóng mát cho những đứa trẻ có thể nô đùa, tu viện được quản lý bởi sơ Bạch – vị sơ lớn tuổi nhất, ngoài ra còn có năm vị sơ khác cùng chăm lo bọn trẻ.