21 Về đến trước nhà nó, hắn mở cửa cho nó xuống xe, đứng đối diện với nó -Cám ơn em đã đi cùng, hôm nay… thật sự rất vui Nó như con ngốc nhìn hắn, hắn vừa nói gì nó nghe lùng bùng lỗ tai thế nhỉ? -Này, đừng có nhìn…như thế có được không? -Ơ… -Tôi… -Anh sao? -Tôi….
22 Tập đoàn Hoàng Vũ -Quốc Lâm, tình hình dự án khách sạn Rose đi đến đâu rồi? -Dự án đang có một chút vấn đề. Hiện giờ phần vốn chúng ta đang nằm khá nhiều trong khu vui chơi Timin chúng ta vẫn chưa lấy lại vốn hoàn toàn.
23 Ngày chủ nhật Smile rất đông khách nên thường mở cửa sớm hơn mọi ngày. Hắn đến sớm để hoàn tất khâu hoá trang kèm theo phải che đi vết thương ở cánh tay vì mới mấy ngày nên vẫn chưa lành hẳn.
24 24. Ngày sinh nhật Hôm nay là ngày 16 – 6 -Trúc Nhi dậy chưa con? -Dạ…sao mẹ dậy sớm vậy? -Uhm con rửa mặt đi rồi vào đây, mẹ nấu xong món canh con thích rồi nè -Nhưng sao mẹ lại… -Con không nhớ gì sao? Hôm nay là sinh nhật con mà! -Con quên mất, hihi cám ơn mẹ! Ăn xong, nó chuẩn bị đến trường…tít tít tít…tin nhắn từ Hoàng -“Chúc công chúa Bé Pủn sinh nhật vui vẻ, ngày càng xinh đẹp và đáng yêu….
25 25. Cả ba điều ước trở thành hiện thực Buổi tối tại Smile -Anh Quốc Lâm thế là sao? Sao mọi người nghỉ hết vậy? -Uhm mọi người có việc nên xin nghỉ, à em ở đây trông quán giúp anh chút nhé -Dạ Quốc Lâm vừa định ra ngoài gọi điện cho hắn thì hắn vừa vào, miệng thở hổn hển -Sao cậu trễ vậy? – Nhìn sang bên cạnh hắn – Cậu đi cái này tới hả? -Uhm -Cậu nói thiệt hay đùa thế? -Đùa cái đầu cậu, Trúc Nhi đến chưa? -Rồi -Anh Duy tìm em hả? – Nó vừa đi ra -À uhm – Hắn nhìn Quốc Lâm -Mình có việc đi trước, lát nữa về trễ thì cậu khoá cửa giúp tớ nhá! – Quốc Lâm đưa chìa khoá cho hắn, thật ra thì đâu phải vậy đâu… -Uhm – Hắn đến nói nhỏ với Quốc Lâm – Cậu nhớ về sớm không thì chết với tớ -Hehe biết rồi…mà cậu về bằng cái này luôn hả, có cần tớ… -Không cần Quốc Lâm cứng họng, tay vò đầu đến rối bời, nó đứng giữa nghe cuộc trò chuyện của cả hai, hành động của Quốc Lâm, nó chẳng hiểu gì cả, thắc mắc hiện ngay trong đầu nó “Anh Duy đi xe đạp có vấn đề gì sao? Anh Lâm sao thế nhỉ? Hai người này khó hiểu quá đi!!!” nó thở dài… -Vậy tớ đi đây, anh đi Trúc Nhi – Quốc Lâm nhìn lại chiếc xe lần nữa, lẩm bẩm – Hèn gì cậu đến muộn, chúc cậu gặp nhiều may mắn!! Hôm nay mọi người nghỉ cả, quán cũng treo biển đóng cửa thế mà nó không được về nhà.
26 26. Anh – Đan Mã Tại một gian phòng rộng lớn xa hoa, các cô chân dài trong trang phục thiếu vải đang nhảy múa uốn éo giữa gian phòng, xung quanh là những tên đàn ông ngắm nhìn với cái nhìn đầy dục vọng.
27 27. Đan Mã đã trở lại -Trúc Nhi! – Đan Mã gọi nó với chất giọng còn yếu -Anh sao thấy rồi? – Nó mừng rỡ -Anh không sao…thiếm Tần sao rồi? Nó nhìn bà, bà vẫn còn chưa tỉnh, bệnh tình càng càng càng xấu đi.
28 28. Giải thoát Chiếc xe hắn cứ chạy không biết hướng nào cố định cả. Hắn thật sự lo lắng tức giận đến khuôn mặt méo mó trông thật khó coi -Cả đêm hôm qua không thấy Trúc Nhi tại sao cậu không báo cho tôi biết? -Tôi đã gọi điện nhưng chẳng thể nào liên lạc được…cứ nghĩ cô ấy đến tìm anh -Mẹ cô ấy đang trong bệnh viện thế cô ấy có thể bỏ đi được sao? Cậu có bị gì không hả? Hoàng cả đêm lo lắng ẹ nó còn tâm hơi nào mà nghĩ đến chuyện này…bây giờ mới thật sự giận chính mình -Mẹ Trúc Nhi mất rồi!! Kétttttttttt -Cậu vừa nói gì? -Đêm hôm qua, bác ấy đã đi rồi -Tại…tại… Ầm….
29 29. Nhận lại người thân Buổi sáng như thường lệ hắn đến công ty còn nó từ ngày có Thảo Nhi ở nhà nó cũng đỡ buồn hơn, vẫn thường xuyên đi đến viện mồ côi để thăm bọn trẻ và hôm nay cũng không ngoại lệ có điều hôm nay nó cảm thấy trong người không được khoẻ cho lắm nên về sớm hơn mọi ngày, vào nhà không thấy Thảo Nhi đâu -Trúc…Trúc Nhi, cậu về rồi à…sao hôm nay về sớm vậy? -Mình thấy hơi mệt nên về sớm…mà cậu vừa đi đâu thế? -Tớ…à tớ đi chợ - Thảo Nhi nhớ mình đi chợ -Uhm.
30 Cánh cửa phòng mở ra, hắn cũng chẳng thèm quan tâm -Anh hai, ba mẹ đã về rồi -Con à, sao ra nông nỗi này hả con – Mẹ hắn bước đến bên giường với đôi mắt ngấn lệ, hắn mở mắt ra nhìn ba mẹ -Ba mẹ! -Con dậy ăn chút gì nha, mẹ trông con tiều tuỵ lắm -Dạ, ba mẹ mới về nghỉ ngơi đi ạ, con bây giờ không muốn ăn -Con mau đứng dậy rửa mặt rồi xuống dùng cơm với cả nhà.
31 31. Vùng đất của biển -Anh Chính An, anh đến rồi à? – Tiểu Minh mừng rỡ vì cũng đang định tìm anh -Sao? Có chuyện gì à? -Dạ, anh xem mấy tấm hình hôm trước chụp ở ngoại thành em đã rữa ra rồi….
32 32. Trái tim sống lại Chiếc xe vừa rời khỏi nhà hắn cũng là lúc chiếc xe máy cũ kỹ đậu trước tập đoàn Hoàng Vũ -Hai người muốn tìm ai? – Bảo vệ chặn lại -Tôi muốn gặp chủ tịch -Cô có hẹn trước không? -Không nhưng mà tôi cần gặp ông ấy gấp -Vậy thì xin lỗi, tôi không thể cho cô vào được -Làm ơn…cho tôi vào một chút thôi – Nó nài nỉ -Không được, mời hai người đi cho -Trúc Nhi! Chúng ta đi thôi, không thể xong vào như thế được – Anh khuyên, anh cũng không muốn nó hành động nông nỗi -Đã đên đây rồi chẳng lẽ chúng ta về tay không sao? -Đành vậy…giờ bảo vệ không cho vào thì làm sao.
33 33. Trái tim mách bảo Anh đuổi theo Thanh Nhã, chạy tìm cô một lúc thì anh trông thấy dáng người nhỏ nhắn đang ngồi bên bãi cát, đôi vai cô run run làm anh thấy thật có lỗi, anh bước nhẹ đến gần, ngồi bên cạnh cô -Anh xin lỗi! Cô ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, lấy tay lau đi hàng nước mắt -Không việc gì anh phải xin lỗi, do em tất cả - Cô đứng dậy định bỏ đi thì bị bàn tay anh kéo lại -Thanh Nhã! -Buông tay em ra Cô cố giật tay ra khỏi bàn tay ấm áp của anh, càng vùng vằng anh càng siết chặc, anh ôm lấy cô…sức cô vùng vằng càng lúc càng nhẹ dần nhẹ dần -Anh xin lỗi, em đừng khóc nữa…anh thật sự xin lỗi -Anh có biết là anh ngu ngốc đến thế nào không? Tại sao cứ bắt ép mình như thế? Anh làm vậy cả anh và chị Trúc Nhi có thấy vui vẻ không? Hay anh đang tự đày đoạ bản thân mình Cô vừa nói vừa đấm vào ngực anh, lòng cô đau đấy thôi, cô yêu anh nhưng vì muốn anh được hạnh phúc cô không dám bày tỏ, cô chỉ lẳng lặng yêu anh nhưng…cô nói anh ngốc hay chính bản thân cô mới là kẻ ngốc -Anh biết bây giờ mình nên làm gì mà – Cô nhìn đôi mắt u buồn của anh mà thấy quặng thắc cả tim -Anh yêu chị Trúc Nhi nhiều đến thế sao? -Uhm – Anh gật đầu, cô cười nhạt -Vậy sao anh còn đuổi theo em làm gì? -Anh… -Anh về đi, em muốn được yên tĩnh -Thanh Nhã à, anh… -Anh về đi!!! Cô hét lên, đây là lần đầu tiên từ khi quen biết Thanh Nhã đến nay anh mới thấy cô giận đến như thế, anh biết, anh hiểu tình cảm của Thanh Nhã dành cho anh, anh cũng biết rằng người anh yêu là nó nhưng tại sao….
34 34. Trở lại Dự án dần đi vào quỹ đạo, hắn giao lại cho Chính An lo liệu. Hắn còn tìm giáo viên giỏi về tiếp tục dạy dỗ bọn trẻ đồng thời xin phép gia đình được đưa nó trở lại thành phố tìm bác sĩ giỏi chữa trị chứng mất trí nhớ của nó -Khi nào rãnh phải về thăm mẹ nha con -Dạ, con biết mà – Nó ôm bà -Bảo Bảo Bối Bối phải nghe lời mẹ biết chưa? Không thì ba đánh đòn nghe không? -Dạ.