1 Hai tháng cũng dần trôi qua. Hứa Oanh mệt mỏi ngả mình trên nền cỏ xanh mướt, cô nhìn bầu trời cao rộng trước mắt, những đám mây với những hình thù kì lạ.
2 Hứa Oanh mệt mỏi tha cái cặp sách nặng nề của mình, khi bước đến hành lang, cô bị một đám nữ sinh chặn lại. Một người trong số đó chính là Hoa Hoa, cô lớp trưởng đáng kính của Hứa Oanh.
3 Một ngày mới lại bắt đầu, ngoài kia những đóa hoa linh lan khoe mình trong làn gió, những chú chim nhỏ xinh xắn hòa mình vào bầu trời trong xanh, tiếng hót vang vọng khắp không gian, Hứa Oanh cũng bị âm thanh trong trẻo này đánh thức, cô khẽ dụi mắt, đưa tầm mắt của mình ra phía ngoài cửa sổ, đắm chìm trong vẻ đẹp của thiên nhiên.
4 Hứa Oanh bị bác gái đuổi ra khỏi nhà, cô chầm chậm bước đi trên con đường dài rụng đầy lá đỏ, phía cuối con đường có một chiếc xe hơi màu đen của hãng Harley Davidson.
5 "Hứa Oanh, thức dậy đi, cậu còn muốn ngủ đến bao giờ nữa" Trịnh Du Hạo lấy tay nhéo má cô, không ngừng day day khiến hai má Hứa Oanh đã đỏ ửng lên như trái cà chua.
6 Nơi đây chưa nhiều kỉ niệm tươi đẹp, nhưng cũng là nơi kết thúc chuỗi ngày hạnh phúc đó. Đã từng là hạnh phúc, bởi vì cô có một gia đình êm ấm. Trong gia đình đó có cha, có mẹ, còn có một người anh trai hết mực yêu thương cô.
7 "Từ giờ. . . chỉ cần em muốn thứ gì, anh cũng đều lấy nó cho em. Oanh Oanh, đừng khóc nữa, nhìn em như vậy, anh trai thấy rất đau lòng". Hai từ anh trai đó, từ bao giờ đã phân chia giới hạn giữa hai người ?.
8 Buổi sáng thức dậy, bầu trời quang đãng, mặt biển êm dịu không dậy sóng. Khi nhìn thấy anh trở về, trên tay cầm một bó hoa hồng trắng, Hứa Oanh đã mỉm cười, đưa ánh mắt ngắm trọn lấy thân hình cao lớn của anh.
9 Hai người xuất phát từ sáng sớm, nhưng đến giữa trưa mới tới nơi. Trịnh Du Hạo đi phía trước, Hứa Oanh theo phía sau, chiếc balo trên vai cô từ lúc nào đã di chuyển trên đất một quãng dài.
10 Bầu trời trong xanh, nắng ấm áp, không ba lâu sau thì mây đen kéo tới ùn ùn. Vài giọt nước long lanh từ trên trời rơi xuống, lăn dài trên gương mặt cô, thấm vào áo, vào da thịt.
11 (Từ giờ sẽ kể theo ngôi thứ nhất)Chương 12 Khi tôi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ấm áp bên cạnh người tôi yêu thương, điều đầu tiên tôi thấy là gương mặt tuyệt đẹp của anh.
12 Tôi đã có lần muốn đến Đài Bắc tìm anh, nhưng rồi lại thôi. Tôi cứ sống như vậy, ngày qua ngày, tháng qua tháng, lâu dần đã qua những mười năm. Nếu tôi được như năm tám tuổi, mất đi toàn bộ kí ức của bản thân, thì có lẽ sẽ không đau lòng, không cảm nhận được sự co bóp dồn dập của trái tim mình mỗi khi nhìn thấy anh trên màn hình tivi.
13 Tôi tỉnh dậy và thoát khỏi cơn ác mộng với con quỷ mắt xanh lè. Đã lâu lắm rồi tôi không còn mơ thấy giấc mơ đó. Tôi nhớ có người đã từng kể với tôi câu chuyện về con quỷ mắt xanh.
14 Anh vẫn ở đây, nhưng không thể cùng tôi đi leo núi, không thể nắm lấy tay tôi đi trên bãi biển đầy nắng và gió, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh, mà mãi mãi không thể chạm tới tâm hồn anh, cảm xúc của anh.
15 Mùa đông của Bắc Kinh rất lạnh, cảnh vật không còn tươi xanh như mùa xuân, mùa hạ hay lung linh như mùa thu. Năm nay tuyết rơi muộn hơn những năm trước.