1 -honey-dạ-tiếng tôi vang lên trong điện thoại đáp lại hắn-đến chưa-rồiHắn lại cúp khi nghe tôi nói “rồi” o___OSau hơn 10′ tôi nghe tiếng xe máy từ xa phóng lạiHắn nhanh hơn tôi tưởngLần này thắng chắc, đã bảo mà ^_______^ tôi là thần may mắn-honey, lên xe-saoChưa kịp nói gì hắn đã kéo tôi lên xe O________o thô bạo quá-gặp cớm hả-uhChuyện thường thôiTôi huyên thuyên một hồiHắn vẫn lái xe và làm người nghe bất đắc dĩ-đói bụng rồiTừ nãy giờ chỉ toàn tôi nói màHắn cuời, cười sự ngô nghê của tôiTôi giận tím người >.
2 -cô Liên vô đây tôi bảo-cô thư kí nhỏ nhắn bước vô với gương mặt thất thần-dạ, chủ tích gọi emVứt xuống bàn tập hồ sở, vị chủ tịch ra hiệu cho cô thư kí lui ra ngoàiTiếng điện thọat reo-alo?-đại ca, là em đây-chuyện gì?-tụi thằng Côn gây sự, tụi em ko biết giải quyết thế nào, nên-tao nói rồi, giải tán, giải tán hết điMột giọng nói khác vang len trong điện thọai-Phương, mày bình tĩnh lại đi, chuyện đã qua rồi màCúp máy thật mạnh, Phương thở một cách mệt mỏi.
3 -cô đừng lục lọi linh tinh-DK là gì vậy anh?-cô cầm lấy cái danh thiếp của anh chăm chú xemKhiêm nhìn sao cô, đôi mi dài con vuốt thật đẹp, nhìn cái cách chớp chớp mắt của cô bé làm anh thấy buồn cười, sao cô bé này lại làm anh cười nhiều đến thế-anh, dừng xeCô hét lên núm lấy áo anh rồi chạy ra khỏi xe-anh, mua cho em-vừa nói cô vừa chỉ vô hàng bán bánh mìKhiêm nhìn Phong nhiên-anh mua cho em đi, em muốn ăn cho biếtPhương nhìn cô bé trước mặt hỏi-cô bé chưa ăn bao giờ hảPhong gật đầu cái rụp, làm Phương cười ngất ngưỡng-lại cười người ta-bán cho cháu một ổVừa cười Phương vừa nói với người bán hàng-ngon ko-ngon-cô bé thường ăn gì?-cơmPhương lại cười, anh nghĩ mình cũng ngu nữa sao anh lại đi hỏi một câu ngu vậy chứ, ai chả biết là ăn cơm nhưng cô bé này suy nghĩ đơn giản quá.
4 cậu Phương có cần dọn bây giờ ko-cô cứ dọn trước điBà phụ việc bắt tay vô làm khi anh cho phépPhương thấy mệt hẳn, thế mà ko hiểu sao NP có thể đi miết mà ko than một câu, Phương thấy anh hơi hiểu NP, cô trầm tính, nhưng lại rất tình cảm, và rất lúa cái gì cũng ko biết.
5 Hắn "Đồ lạnh lùng" - Chương 05 -06NP bị Phương chất vấn một hồi nhưng vẫn ở lại nhà anh, Phương chịu thua cô bé nên để cho cô ở lại anh ko hứa hẹn gì vụ đi chơi cả, để cô chờ lâu thì cô bé sẽ về thôiPhương mải chú ý làm việc mà ko để ý tới NP, anh định đứng lên lấy ly nước thì thấy có gì đó nằng nặng trên đùi, anh nhìn xuống hóa ra cái nằng nặng đó là cái đầu của NP đang gối trên đùi anhPhương phì cười khi nhìn cái mặt nhăn nhó khi ngủ của NPAnh béo má cô, nhéo mũi cô, dơ tay quơ chân nhưng mãi mà cô vẫn ngủ một cách ngon lành chọc tức Phương.
6 Chương 6Anh còn nhớ rất rõ ngày ấy, cái ngày mà cô gặp tai nạn đó là 1 ngày mùa thu rất đẹpAnh bước vô quán nước quen thuộc Hà Phong đang ngồi đó, anh tới bàn kéo một cái ghế ra và ngồiSự im lặng bị phá vớ, khi HP nói-sao anh ko nói gì?-anh ko biết nói gì-anh vẫn luôn lạnh lùng với em, vô tảmAnh vẫn ngồi đó và nói-anh yêu anh-yêu mà anh ko bao giờ gọi điện, lo lằng quan tâm khi em bệnh khiem bị ăn hiếpHP bật khóc-sao lúc đó anh ko cứu em-anh biết em giải quyết lũ đó được-lỡ ko được thì sao-thì em ko xứng để đứng cạnh anhHP ném tia nhìn vô Phương-anh là người ko có trái timPhương cũng hơi bất ngờ, anh biết mình là vậy sao cô ko hiểu cho anh, anh yêu cô là được rồi, sao yêu phải lo nghĩ nhiều thếAnh đuổi theo HPAnh thấy cô chạy ngang qua đường, và trong giờ phúc đóCô đã xa anh mãi mãiNgười ta đem cô vô viện, hai tuần sau ba cô chuyển cô sang Pháp chữa bệnh, anh hoàn tòan ko biết tình hình của cô, tuy anh đã mở miệng xin ba cô nhưng ko đựoc chấp nhận ông cho rằng con gái mình bị vậy là do anhAnh tự trách mình nếu lúc đó anh ko nói những lời đó để cô hiểu lầm phải chạy đi thì dâu có xảy ra chuyện nàyAnh còn nhớ rất rõ, hôm ấy cô nằm đó, bất tỉnh mà ko nhìn anh mỉm cười như mọi khi, anh đã hoảng đã khóc khi cô ko nói gì khi anh gọiSau hơn 7 năm điều trị cô đã hoàn toàn bình phục, cô đã gọi điện đến gặp anh, anh bất ngờ và vui mừng-em về lần này là có chuyện muốn nói-chuyện gì?-Phương vẫn lạnh trong lời nói, nhìn HP-em sắp cười chồng, lần này về là để đưa thiệpPhương chết lặng với cái tin đó————————NP đến chỗ Phươngc hỉ, nghe giọng của anh cô biết anh đã biết.
7 NP mở cửa, cánh cửa cô đã quá quen từ ngày ấy, cái ngày mà chị cô đi và cô đến nhà PhươngAnh ngồn trên chiếc xe lăn, phòng tối om, vừa nghe tiếng động anh đã chửi-cút điPhong bình thản tới cạnh anh, cô đặt nhẹ tay mình lên tay anhNhư phát hiện ra sự khác lại ko phải là người giúp việc, anh hất cánh tay đó xuống và hét-cút, các người muốn nhìn thấy tôi thế này lắm hảPhong như ko nghe cô như 1 người câm chỉ biết hành động, cô đi khắp căn phòng lượm tất cả các mảnh vở thủy tinh, gối, mềm do anh vứt và ném.
8 Phong tắm xong cô gõ cửa phòng Phương nhưng ko có ai trả lời, cô liền mở cửaCái gì đó bay ra về phía cửa ko kịp nè cái vật đó đặp ngay vào trán Phong, cô ngục xuống và ôm trán.
9 Bây giờ Phượng thấy càng ngày mình càng chả có tí tiến bộ trong chuyện viết lách này cả, hơi chán, Phượng tập trung nhiều cho việc chạy bàn vào ngày chủ nhật và thứ bảy, lo cho cái nhà trong cyword, và học hành nữa, quá trời công việcNhiều quá, lại cộng thêm chuyện viết truyện này nữa hơi oải, và mệt vô cùng, chắc lần sau ko tham nữa, chỉ nghĩ được phần đầu và phần cuối, còn phần giữa chưa nghĩ gì hết, ngu mà lì nhỉ.
10 Phương quá vui mừng vậy là HP vẫn còn yêu anh, anh cứ tưởng tất cả đã hết hi vọng, nhưng bây giờ sao anh hạnh phúc quáNắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phong, anh ghé tay cô là thì thầm-anh yêu em, yêu lắm lắm (nghe ghê nhỉ, Phượng viết nhưng thấy rờn rợn, có ai đang đi học mà có bồ chưa?)Vừa nghe xong thì Phong bỏ chạy, Phương ko biết vì sao cô lại bỏ chạy, nên anh chạy theoPhương hơi bất ngờ đó ko phải là HP mà là là một người khác, đó là NPNhưng sao lại như vậyNó như một dấu chấm hỏi lớn, anh quyết chạy theo để hỏi rõNP chạy ra khỏi nhà, cô ra ngoài đường, và đằng sau vẫn là tiếng gọi của PhươngCô dừng lại và qua đường, vừa lúc đó Phương cũng vừa bước tới đứng cạnh cô-sao em lại giả làm HP?Khuôn mặt nhỏ nhắn, rưng rưng nước mắt, cô bật khóc, Phương hơi hoảng vì tự nhiên Phong khóc, điều mà anh chưa bao giờ anh biết, ở cô đang có gì đó mà anh chưa biết-em nín đi-…….
11 Như tìm thấy sự khác lạ nơi Phong anh nói-uhm, sao em lại xưng tôi-chứ xưng gì?-em-em à-uhm-tôi quen anh saoPhương ngớ ng’, vậy là sao, sao Phong lại ko nhớ anh là ai chứNhưng để khẳng định anh hỏi:-em ko nhớ anh sao?-bộ quen sao nhớPhương hoảng hồn nhìn cô gái trước mặt ko có vẻ gì là đang giả bộ hay trêu đùa anh cảNhư vò đầu anh lên tiếng-em tên gì?-Nhật Phong-bao nhiêu tuổi?-21t-thik gì nhất?-thik tắm mưa-ghét gì nhất?-tất cả – thik-yêu ai nhất?-chị và bốNhư ko vừa lòng với câu trả lời anh hỏi tiếp:-có ng’ yêu chưa?-chưa-có rồi-chưa-vậy có để ý ai ko?-ko, Phong còn nhỏ mà-21t mà còn nhỏPhong như đính chính lời mình-ko để ý ai đâu-có-ko-có-tại sao?-vì ng’ em để ý và yêu là anhCon mắt tò mò hương về phía Phương một cách dò hỏi cô bật cười-sao cười-mắc cười thì cườiChợt Phong ôm đầu, khiến Phương hoảng anh chạy đi tìm bác sĩ-em chờ anh tí, anh đi gọi bác sĩ————–Phương sốt sắng đi đi lại lại trước hành lang bệnh viện khiến HP bực mình-anh đừng đi đi lại lại nữa, nó càng làm em sốt suộtPhương như hiểu ý anh, thôi ko đi lại nữa, vừa lúc đó vị bác sĩ bước ra từ phòng bệnh của Phong lên tiếng-mọi ng’ có thể vào thăm cô ấy, đừng để cổ bị kích động mạnh-thưa bác sĩ tại sao cổ lại ko nhớ tôi?Như vừa nhớ ra, vị bác sĩ bảo:-có thể do cổ ko muốn nhớ một số chuyện làm cổ buồn, chủ yếu là do tâm lí thôi—————-Sau đây là một số đính chínhChắc mọi ng’ cũng biết P là đứa trí nhớ kém lắm, nên khi viết có quên một số chi tiết và chi tiết này có một số bạn thắc mắc đó là “thật ra NP và HP có phải là anh em sinh đôi ko?”Và P xin trả lời đó là đúng, vì P muốn xây dựng tr như vậyNhưng có một số lỗi xảy ra đó là số tuổi giữa HP và NP nó hơi lộn xộnSr nha, bây h mà sửa thì I am die now mấtThôi P sẽ đền, ọi ng’ một câu chuyện mới sau truyện này, tr viết về bạo lực và tình yêu của học trò, một câu tr khác hẳn mấy câu tr vừa rồi ke ke————-Mọi ng’ đều vui vẻ, vì Phong đã dần dần hồi phục sức khỏe riêng mình anh thì anh phải tức cười với hoàn cảnh của mìnhPhong đang chơi game mới ra của nokia nên ko để ý gì khi anh bước vô phòng bệnhNgồi xuống ghế mà mặt đối mặt với Phong, nhưng cô ko thèm ngó anh một phân, cô chú ý đến nỗi.
12 Như cười trừ cô nói:-vì anh dụ kị Phong mà-lúc nào?Như để chọc tức anh, cô nói:-Phong ko nhớPhong chạy trước, ra đến cổng cô quay lại hỏi anh:-anh Phương đi lấy xe đi-uhm, chờ anh 2′-dạPhương chạy đi lấy xe.