1 Ở một ngôi làng cũ xưa đã không còn người tồn tại, tại một ngọn đồi nho nhỏ tách biệt so với những ngọn đồi khác, nhưng sợi dây vàng được mắt nối chằng chịt với hai chữ 'Keep out' bị bứt rời không thương tiếc, tiếng đào đất, tiếng mắng chửi, tiếng than thở, vài câu chuyện vặt vãnh đời thường, tiếng reo khi tìm được thứ gì đó hòa vào nhau nhưng không thể đánh động nổi bầu không khí yên tĩnh bị cô đặc đã quá nhiều năm ở ngôi làng này.
2 Người cứ đi, ban đầu liền không ngại ngần cứ giữa đường mà thẳng tiến. Nhưng một lúc sau, cảm thấy dưới chân mình có vài chỗ không đúng, cho nên liền ngồi xuống tại giữa đường, giở chân lên mà kiểm tra, liền phát hiện đường bên dưới hiện tại đầy rẫy vết thương đang rướm máu ra bên ngoài.
3 “Người có thể đi bộ đến đó không?”_cậu nhỏ vẻ mặt e ngại nhìn qua lão tổ tông, có chút khó xử khi nhìn thấy mặt sắt của người, lại còn thêm đôi mắt người chết nữa_”Chính là, chiếc xe này, đã bị ghim rồi.
4 “Bộ dạng của ta, luôn không được tốt”
……
Hắn bước xuống, người ở dưới căn đếm theo từng bước chân của hắn cùng kiến trúc nhà dù người chưa hề thông suốt.
5 “Thưa, là phòng này”_nữ hầu có chút khó xử khi không biết gọi cô gái trước mặt này là gì, vẫn lịch thiệp mở cửa, đưa tay hướng vào trong ý mời
“Gọi ta Thư”
“Vâng, Thư tiểu thư”_nữ hầu có cảm giác mình sẽ cắn phải lưỡi mỗi khi phải gọi theo cách này
“Không thì phu nhân cũng được”
“….
6 Cứ như vậy, mỗi ngày đều sẽ thấy được có một người, mà cũng không rõ là người hay không ngồi xếp bằng cả ngày đối mặt với cánh cửa gỗ lớn màu trắng ấy.
7 Có một người bộ dáng vội vàng chạy đến, vừa thấy Họa Thư yên lặng như trụ cột ở trước cửa phòng giám đốc bọn họ mà thầm thở dài an tâm, chỉnh lại bộ dáng xộc xệch của mình, bước đến_”Họa Thư, thiếu gia vừa nói, cô hiện tại sẽ được luân phiên theo chúng tôi làm việc”
Đồng hồ bắt đầu hoạt động trong khi cô chậm chạp quay đầu, chớp mắt_”Được”
Có một ngày
Bởi vì đã chứng kiến sự khủng bố của người kia, bọn họ liền cùng nhau bí mật thống nhất một kế hoạch.
8 [Hôm nay đến lượt của A Nhị rồi. . . ]_nhà ăn vào mấy buổi sáng gần đây năm người bọn họ luôn âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau. . . .
Không phải bảo A Nhị chơi không đẹp, mà là để đảm bảo không bị mang ra làm đồ chơi như A Nhất dù cho đám khí đen kia hiện tại cũng chỉ có thể luẩn quẩn quanh cổ, tay cùng chân của Họa Thư
Nhưng hiện tại, đối với cô, bọn họ đều đặt lên cảnh giới phòng chóng nguy hiểm mức độ cao nhất.
9 Sáng hôm nay, bàn ăn hiện tại cũng chỉ còn bốn người, gồm Luân Hoa và ba người còn lại. A Tam vốn bởi vì công việc nên đêm qua cũng không có về nhà, mà lúc nãy, trùng hợp thời điểm Luân Hoa vừa xuống phòng khách thì đã thấy A Nhị kéo theo Họa Thư chạy đi.
10 Hôm đó, Họa Thư lần đầu dùng điện thoại triệu hồi Họa Tranh đến giúp băng bó, đảm bảo cho Hoàng Nhã vẫn còn sống, sau đó lại bắt đứa nhỏ đáng thương lái xe, bản thân cô ngồi ghế phó lái, băng sau là Hoàng Nhã hôn mê bất tỉnh nằm đó, trán đổ đầy mồ hôi
Hoạ Tranh cân nhắc, mắt nhìn về phía trước, nhưng vẫn phải nhìn qua vị tổ tông bên cạnh, áo sơ mi trắng hiện tại gần như bị nhuốm đỏ, tay cũng có thể thấy một lỗ trống bên trên.
11 Đã hai ngày, kể từ lúc Họa Tranh đến trước cổng Luân gia thông báo, người ra đón cũng không thấy cậu ta đâu mà chỉ thấy Hoàng Nhã thân người thấm máu ngã gục một bên, sau đó đưa vào dù đã được chăm sóc cẩn thận, cơn nguy kịch cũng đã qua nhưng dường như vẫn chưa muốn tỉnh.
12 Họa Tranh gãi đầu, nhìn một xác một hồn ma mới một giây trước còn ở trước mặt mình thì hiện tại đã không thấy đâu. Cậu nhỏ gãi đầu, có chút khó hiểu với hành động chậm chạp thường ngày của tổ tông nhà mình, rồi bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một luồn khí lạnh áp tới.