41 - Anh, em đi đây – Tích Ngọc chạy từ trên lầu xuống, tay kéo theo Thiên Giai. Thiên Giai chỉ mặc một chiếc quần jean dài cũng một cái áo màu xanh dương, tóc buộc cao gọn gàng.
42 Tĩnh Phong đương nhiên biết Thiên Giai và Tích Ngọc về giờ nào vì khi đó anh chưa ngủ. Nghe tiếng bước chân đi lên phòng, anh mở cửa đi ra. Thấy Tích Ngọc anh vội hỏi: - Thiên Giai đâu? - Chị ấy hả? Đang dưới nhà đó, khi nãy chị có mượn em chìa khóa để ra ngoài vườn.
43 Thoáng một cái đã đến cuối tuần. Anh đưa Tích Ngọc về nhà lớn rồi chở Thiên Giai đi bệnh viện tái khám. Thiên Giai khám ở tầng hai của bệnh viện, Tĩnh Phong nắm tay cô dẫn cô vào.
44 Khi cả hai vui chơi đã thấm mệt, Tĩnh Phong dẫn Thiên Giai đi ăn cơm trưa rồi đưa cô về nhà. Anh ân cần hỏi: - Mệt lắm không? Em đi nghỉ đi, mọi thứ cứ để đó.
45 Hôm nay Thiên Giai đi làm lại. Tĩnh Phong nhất quyết đưa đón cô mỗi tối và không cho cô làm quá 9h30 đêm. Thiên Giai biết Tĩnh Phong muốn tốt ình nên cũng nghe theo.
46 Những ngày sau đó, cuộc sống của Thiên Giai cứ vậy trôi qua trong hạnh phúc. Nếu cô không gặp được Tĩnh Phong, có lẽ cô cũng không biết được tình yêu tuổi học trò là gì.
47 Sáng ngày 15/11 - Đi học thôi – Tĩnh Phong gọi, anh không hề mặc đồng phục của trường. Thiên Giai chợt nhớ tới lời nói của Thế Khải : “Ngày hôm đó hãy tránh khỏi hắn ta”.
48 Thiên Giai bên này nghe đồ đạc trong phòng của Tĩnh Phong rơi liên tục thì không khỏi lo lắng. Chưa bao giờ cô thấy anh như lúc này, một con người không biết kiềm chế bản thân.
49 Một ngày đầu tháng 12 - Anh ơi, ba mẹ có về không? – Tích Ngọc chạy đến gần Tĩnh Phong, lúc đó anh đang coi ti vi sau bữa tối - Anh không biết. Chắc là có - Bữa tiệc Giáng Sinh của công ty do anh đảm nhiệm à? - Ừ.
50 Chớp mắt đã đến Giáng Sinh. Bây giờ là 5h chiều ngày 24/12. Thiên Giai đứng trước gương do dự, cô tự hỏi mình có nên đi hay không? Nếu không đi thì phụ tâm ý của Tĩnh Phong và Tích Ngọc.
51 Tĩnh Phong lấy điện thoại, nhắn tin cho Thiên Giai: - Em đang ở đâu. - Em đang ở cùng một người bạn – Thiên Giai không giấu giếm - Anh đưa em về. - Được, vậy em chờ anh ở bên ngoài.
52 Hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với Thiên Giai, nhưng hình như cô không hề nhớ đến. Riêng Tĩnh Phong, anh đã có kế hoạch cho ngày này- ngày 28/2.
53 Hôm nay là ngày nghỉ, nên cả ba người đều ở nhà. Tích Ngọc thì rúc trên phòng nói chuyện với bạn. Tĩnh Phong ôm máy tính xuống phòng khách làm việc cùng với Thiên Giai.
54 - Alo, Phong này, tối nay 8h em đón anh ở sân bay Quốc Tế nhá – Tuấn Kiệt - Về nước à? – Tĩnh Phong chán chường hỏi, hai ngày nay anh đang buồn bực về việc cãi nhau với Thiên Giai - Ơ, thằng nhóc này, nay sinh nhật mình mà cũng không nhớ à? Anh có bận cũng về với chú mà chú quên mất hả? - Mới nhớ ra.
55 Sáng hôm sau, Tĩnh Phong dậy sớm hơn nên anh đi mua đồ ăn. Thiên Giai xuống bếp chuẩn bị mọi dụng cụ cần dùng, để khi anh về chỉ việc nấu ăn. Bỗng cô nghe tiếng xe hơi đỗ bên ngoài liền chạy ra mở cửa, kèm theo lời nói ẩn giấu sự vui mừng: - Phong… Nhưng không phải là Tĩnh Phong, mà là Tuấn Kiệt và Tích Ngọc.
56 Bây giờ Tích Ngọc đã lên lớp 10, học cùng trường với Thiên Giai và Tĩnh Phong. Đương nhiên là Thiên Giai học lớp 11 và Tĩnh Phong học lớp 12. Càng học cao, áp lực càng nhiều.
57 Những ngày sau đó là những ngày khó khăn đối với Thiên Giai, cô không biết mình phải nói thế nào để Tĩnh Phong buông tay. Anh vẫn luôn ân cần, chu đáo đối với cô.
58 - Em có biết mình đang làm gì không?- Tĩnh Phong chua xót hỏi - Tôi chỉ làm những điều cần thiết để bảo vệ người tôi yêu thương thôi- Thiên Giai cứng rắn - Em bênh tên đó sao? Tôi không là gì của em sao? - Tôi nói rồi, người tôi yêu là Thế Khải, không phải anh.
59 Đúng như Thiên Giai nghĩ, Tĩnh Phong không hề đến gặp cô thêm một lần nào nữa, nhưng cô vẫn cảm nhận được anh vẫn luôn theo dõi cô. Thiên Giai dứt lòng làm anh đau thêm một lần, chứ không để anh ở lại trong nước.
60 Học xong 12, Thiên Giai thi vào kinh tế, mục đích của cô là xin làm việc tại tập đoàn của Tĩnh Phong. Hai năm đó quả thực không dễ dàng gì đối với cô.