1 Trên đất Đại Việt, ở một thời điểm chưa xác định.
Tại một làng quê xa xôi nào đó, có một gia đình làm nông rất bình dị như bao nhiêu gia đình nông thôn khác xung quanh.
2 Hôm nay Cám rất vui. Nàng theo xe người ta sang tận phủ bên cạnh, vào sâu trong làng, mua được khá nhiều vải đẹp, đưa cho Tấm bán nhất định đắt hơn tôm tươi.
3 Sau sự kiện chiếc yếm đỏ, Tấm có giữ lại con cá bống còn sót trong giỏ, bỏ vào giếng nuôi. Cám và bà Mão thì nhanh chóng quên chuyện đó đi, chỉ có Tấm mỗi lần cho cá ăn, thường hay lẩm bẩm một mình:- Bống bống bang bang, lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta; Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.
4 Cám cầm hai quan tiền về, liền mua rất nhiều thức ăn ngon, một ít quần áo mới cho ba mẹ con. Chỗ còn lại nàng để sửa nhà, mua thêm ruộng và vải vóc về bán.
5 Cám cuối cùng cũng chấp nhận rằng mình đã mắc nợ người ta hai quan tiền, trong lòng hơi thông cảm với Tấm lần trước. Nàng luôn nói Tấm không biết suy nghĩ trước sau, nhưng chẳng phải nàng cũng vừa bị người ta lừa mất hai quan tiền sao? Thấy Khánh vẫn đang lẽo đẽo đi bên cạnh, Cám liền nói:
- Anh đừng lo, tôi là người giữ lời, tiền của anh tôi hứa trả thì chắc chắn sẽ trả.
6 Hôm sau, Cám quyết định xuống núi vào buổi chiều, rút ngắn kế hoạch bởi lương thực không còn nhiều, số tam thất đào được lần này cũng kha khá, hơn nữa còn kịp trừ gần hết món nợ hai quan tiền kia.
7 Cám nghỉ ngơi ở nhà tới khi khỏe hẳn thì vừa đúng lúc chuẩn bị có lễ hội trên phủ, sự kiện quan trọng nhất trong năm bên cạnh ngày Tết. Mọi năm dù bận rộn hay túng thiếu tới đâu, Tấm Cám cũng phải xoay xở để có được bộ cánh thật tươm tất đi dự hội.
8 Trên đường về cung, Tấm hạnh phúc lâng lâng, vẫn chưa tin được vào sự thật rằng giờ đây nàng đã là Đỗ tiệp dư, đứng trên muôn người. Nàng không còn là con Tấm mồ côi nghèo khổ suốt ngày phải lăn lộn tiết kiệm từng đồng như ngày xưa nữa.
9 - Sao nào, thế cô định giải quyết việc này thế nào? – Khánh vẫn nhìn nàng không rời mắt.
- Tôi có ý này. – Mắt nàng bỗng sáng lên. – Chị tôi vì vô tình đánh rơi chiếc giày mà trở thành Tiệp dư là chuyện ai cũng biết, cho nên hiện giờ, mọi người đang rất quan tâm đến vấn đề may rủi, số phận và những thứ tâm linh khác.
10 Sáng sớm hôm sau, Khánh từ biệt lên đường còn bà Mão và Cám theo Phan Bình về kinh thành, mất hai ngày đi xe ngựa liên tục.
- Phan tướng quân, hiện tại Đức Vua có ở trong cung không? – Cám rụt rè gợi chuyện.
11 Lâu lâu Tấm mới về nhà, bà Mão và Cám không cho nàng động tay vào bất cứ việc gì, cho dù là làm gà, đồ xôi hay dọn dẹp quét tước.
- Con cứ ngồi nghỉ đi, mặc dì với Cám làm cho, nhoáng cái là xong ấy mà.
12 Là cung nữ riêng của Khánh, ngoại trừ lúc hắn thiết triều và ngủ thì Cám đều phải ở bên cạnh không rời, khiến đôi lúc nàng tự hỏi hắn có phải uống thuốc tiên không mà cường độ làm việc có thể kinh khủng như vậy.
13 Sau lần Phan Bình gặp riêng Khánh ở ngự thư phòng ít lâu, y lại được triệu tới, vì Hoàng thượng có cuộc gặp đột xuất với Thái úy nên về muộn, Cám đành tiếp y trong lúc chờ.
14 Mặc dù rất buồn phiền về việc chim vàng anh bị giết, Cám nhanh chóng vượt qua bởi ngồi một chỗ ủ dột cũng không để làm gì. Từ ngày tiến cung, nàng có cơ hội đọc rất nhiều sách, từ Tứ thư Ngũ kinh, tới các sách kinh bang tế thế, cho đến cả sách về Phật giáo, nhờ đó suy nghĩ, tư tưởng của nàng trở nên cởi mở hơn, cảm xúc cũng được điều chỉnh theo hướng tích cực.
15 Tuy chỉ có ba ngày chuẩn bị, lễ sắc phong của Cám vẫn được làm rất trang trọng và đầy đủ, từ giờ nàng đã chính thức là Đỗ Tuyên vinh. Bằng sự nhạy cảm bẩm sinh, nàng đọc được trong mắt các cung phi khác sự tức tối, ghen tỵ pha lẫn khinh ghét nhưng đây là điều nàng đã đoán trước nên bình thản lướt qua.
16 Ở trong cung lâu, khỏi nói Cám vui thế nào khi được ra ngoài. Khánh lần này đi vi hành không mang thị vệ rình rang, chỉ để một mình Phan Bình đi theo.
17 Không ngoài dự đoán, Khánh đã nhanh chóng hạ gục đội quân ô hợp của Bình Nguyên vương dễ dàng, chẳng mấy chốc đại quân đã về tới kinh thành. Cám ra tận cửa Tử Cấm Thành đón hắn.
18 Khánh đưa Cám tới bờ sông gần đó, đang giữa trưa nên xung quanh vắng lặng, chỉ có mặt sông phản chiếu ánh mặt trời sáng lấp lánh.
- Ta cần một lời giải thích.