1 2 Chương 1: Xuyên không[1]! [1] Xuyên không: Ý chỉ quá trình nhân vật vượt qua thời gian, không gian, tới một địa điểm, một thời đại khác. Có thể là từ hiện tại trở về quá khứ hay từ quá khứ tới hiện tại, tương lai.
2 6 Chương 2: Tôi là Thượng Quan nữ hiệp Sau khi đi được một đoạn đường núi, tôi cảm thấy toàn thân rã rời. Chết tiệt, cái này mà gọi là phá núi làm đường hả, tôi từng này tuổi đầu nhưng chưa từng đi đoạn đường xa đến thế.
3 15 Chương 3: Nhật ký học võ của Ô Long[1] nữ hiệp [1] Ô Long có rất nhiều nghĩa, nhưng thường chỉ những người ngốc nghếch, hồ đồ. Nói thế nào thì nói, rốt cuộc tôi vẫn bị giam lỏng ở sơn trang này.
4 26 Chương 4: Tôi phải tham gia Đại hội võ lâm? Nực cười không? “Haizzz. . . Sao thiên tài như tôi mà lúc nào cũng bị các huynh coi thường thế nhỉ!”, khi tôi nhấn mạnh câu này đến lần thứ ba, thì trong bốn huynh đệ nhà Âu Dương kia, cuối cùng cũng có ba người không nhẫn nhịn được nữa, chạy vù ra bên ngoài mà ói.
5 31 Chương 5: Nhật ký luyện võ cấp tốc của Ô Long nữ hiệp. “A a a a. . . ” “Hu hu hu. . . ” “Đi đời rồi, đi đời rồi!” Tôi không thể không nói ra! Tôi hận cổ nhân! Tôi hận giang hồ! Tôi hận Âu Dương gia! Bốn huynh đệ Âu Dương đáng chết, các người cứ đợi mà xem.
6 37 Chương 6: Thượng Quan nữ hiệp giết người rồi! Nửa tháng trôi qua, sau quãng thời gian gọi là huấn luyện cấp tốc ấy, Đại hội võ lâm cuối cùng cũng đến.
7 43 Chương 7: Truy sát hả! “Tôi giết người rồi!” “Nàng vừa giết phân đà chủ của Nhật Nguyệt giáo. Xui xẻo rồi!”, lúc này mà Âu Dương Huyền vẫn nói ra những lời cay nghiệt như thế.
8 47 Chương 8: Thượng Quan nữ hiệp sợ chạy đứt dép Ánh mặt trời chói lọi, cánh bướm dập dìu, nhảy nhót bay về nơi quầng sáng. Tôi cố sức đuổi theo những cánh bướm đang tung tăng múa lượn.
9 53 Chương 9: Các người đào hôn[1] cả rồi hả? [1] Đào hôn tức là chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi. Tôi bước vào phòng, thấy lão minh chủ đang nói chuyện với bốn huynh đệ Âu Dương gia.
10 56 Chương 10: Hành trình lạc đường Trời quang mây tạnh, gió thổi hiu hiu. Đúng là rất, rất, rất thích hợp cho việc đi du lịch. Trong tiết trời đẹp đẽ như vậy, chỉ tưởng tượng tới cảnh thề non hẹn biển, sơn thủy hữu tình thôi, cõi lòng tôi đã như muốn tan ra rồi.
11 62 Chương 11: Tên hái hoa tặc tội nghiệp Có một thứ cảm giác gọi là hoang đường, có một thứ tâm trạng gọi là uất ức. Hai thứ tâm tình này cùng đồng thời xuất hiện trong chớp mắt khiến mạch suy tư của tôi cứ giật đùng đùng, nhảy tung tăng.
12 67 Chương 12: Độc quân Mộ Dung Tuyết “Ha ha ha!!! Ây da da!!! Hóa ra mọi người đều nhớ đến ta”. Mộ Dung Tuyết cười như hoa nở, nhẹ nhàng nói. Tôi cảm thấy tất cả lông chân lông tay trên người mình đều bật dậy cung kính hành lễ trước cái tên Mộ Dung Tuyết này.
13 70 Chương 13: Thượng Quan nữ hiệp bị ép làm chủ mưu! Thật là một buổi sáng mát mẻ đẹp trời! Chim sẻ trên cây đang vươn mình khoan khoái. Đột nhiên… “Á, nhẹ thôi!!! Hu hu, tên khốn kia, tránh xa ta ra!” Chim sẻ nghe thấy âm thanh đó liền ngã lộn xuống đất, vậy là một vụ huyết án thê thảm lại xảy ra.
14 75 Chương 14: Thượng Quan nữ hiệp phản kích “Hà hà hà…”, tôi ngoác miệng ngáp một cái rõ to, không kiềm chế được nằm trong lòng Âu Dương Thiếu Nhân mà cười thầm.
15 80 Chương 15: Âm mưu của Mộ Dung Tuyết Ở khách điếm xảy ra quá nhiều chuyện, tôi cảm thấy nơi này đúng là bị ám vận đen. Thế là chúng tôi quyết định, ngay chiều hôm nay sẽ xuất phát, tối đến thì cắm trại bên ngoài.
16 84 Chương 16: Tìm thấy rồi! “Ha ha! Ha ha ha!!!”, tiếng cười lanh lảnh vang khắp không gian. Tôi sợ đến nỗi quên cả bỏ chạy, quay về phía phát ra tiếng cười mà hét lên: “Cô là ai?”.
17 89 Chương 17: Thoát khỏi số Trời rồi! Oh Yeah! “Mộ Dung Tuyết!!!”, âm thanh kinh động lòng người! Giọng của bổn nữ hiệp phát ra, với sức mạnh vĩnh viễn không gì có thể ngăn trở được.
18 93 Chương 18: Lúc này mà không chạy, còn đợi đến lúc nào? “Chúng ta cứ thế này sẽ không hay đâu”. “Im miệng! Huynh còn dám ý kiến tôi sẽ quẳng huynh đi nơi khác đấy”.
19 95 Chương 19: Chốn xưa, gặp người cũ, đang kích động. . . “Đây đúng là núi Hương Vân hả? Núi Hương Vân là có thật à? Đây là núi Hương Vân thật hả?” Ôi, Thượng đế ơi, hãy tha thứ cho sự kích động của con lúc này.
20 102 Chương 20: Phiền phức vương khắp người “Lại đây! Lại đây! Giang Thần, tôi sẽ kể cho cậu nghe một chút về mối duyên kỳ ngộ của chúng tôi”, tôi vui vẻ hào hứng níu tay kéo chân Giang Thần trước cặp mắt kinh ngạc của bốn huynh đệ Âu Dương.
Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 37