81 459 Chương 23: Chàng trai được gọi với cái tên Lưu Niên, rốt cuộc chàng là ai? Vầng hào quang ảo tưởng đã nhạt dần, nhưng chàng trai kia lại không hòa mình vào vầng sáng đó mà cùng biến mất.
82 465 Chương 24: Tôi thích tên hung thủ giết người này… Lặng lẽ ngồi trên bệ cửa, tôi buồn bực vô cùng. Âu Dương Thiếu Nhân đã thuyết phục được mấy người kia để chúng tôi cùng giúp điều tra phá án.
83 475 Chương 26: Tôi xin các huynh, hãy mau chạy đi! Cảnh tượng trước mắt tôi dần trở nên mơ hồ. Tôi nhìn thấy Mặc Nguyệt đột nhiên phát cuồng rút kiếm, vung tay khua tới, một tên quan binh bên cạnh liền ngã xuống đất.
84 480 Chương 27: Hóa ra trên đời này, từ trước đến nay chưa từng tồn tại Lưu Niên. Có một bàn tay đang bắt mạch trên tay tôi. Tôi cười. “Muốn giải thoát cho ta hả?” Bất chợt nghe thấy lời than thở mơ hồ tựa như ảo giác.
85 484 Chương 28: Chàng trao xiềng xích, ép tôi mãi mãi chẳng thể quên “Tiểu Tình! Thượng Quan Tình! Nàng đang ở đâu?”, giọng Âu Dương Thiếu Nhân từ xa vọng đến.
86 490 Chương 29: Các huynh đều là anh hùng của lòng tôi, tôi phải bảo vệ anh hùng của mình. “Đáng ghét, huynh mới vậy đấy, cười rõ ngố. ” “Nàng nói đấy nhé, vậy ta không cười nữa.
87 498 Chương 30: Tôi muốn phá tan tất cả, Mặc Nguyệt, huynh phải giúp tôi Khi tôi tỉnh lại, tia nắng cuối ngày đã tắt từ lâu. Ngoài khung cửa sổ, bầu trời tối đen như mực, trong phòng chỉ còn leo lét một ánh đèn.
88 503 Chương 31: Tôi muốn đi khắp giang hồ, đảm nhiệm trọng trách giết Thượng Quan Tình Đã ở lại chỗ khỉ ho cò gáy này mấy ngày rồi. Những ngày qua, tôi chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng tò mò hỏi han gì hết, chỉ nỗ lực tập luyện võ công do các huynh đệ chỉ dạy.
89 511 Chương 32: Tôi. . . lại yêu kẻ khô khan là huynh thế này sao? Mới sáng ra, lượn lờ mấy vòng trên không, khi đáp xuống mặt đất, tôi có chút cảm khái, vận động viên thể thao của thế kỷ Hai mươi mốt nếu chỉ cần biết khinh công thôi thì nhất định sẽ trở thành huyền thoại của thế giới.