21 106 Chương 21: Tự mình đến sào huyệt của sơn tặc Màn đêm buông xuống. Nhìn trời đêm trăng sáng vằng vặc, tôi đã ngà ngà say. “Trời đêm đẹp quá!” “Giang Thần, cậu nói xem đêm nay sao lại đẹp thế chứ?”, tôi hỏi ngốc nghếch.
22 113 Chương 22: Sinh mệnh luôn tiếp diễn, tôi phải tiếp tục chạy, nhất quyết không thôi. . . “Đứng yên ở đó, không được động đậy, cấm được cựa quậy đấy”, Âu Dương Thiếu Nhân nghiêng đầu gian xảo.
23 119 Chương 23: Lại chạy trốn thất bại “Huynh, huynh đến chỗ kia ngồi đi. Đúng, đúng, chính là như thế! Các huynh hãy tạo dáng giống như cây nấm hương.
24 123 Chương 24: Tháo chạy liên tiếp, thất bại không ngừng Được thôi, được thôi. Các huynh không đến cứu tiểu gia, vậy tiểu gia đành phải dùng tới hạ sách này thôi.
25 128 Chương 25: Từng có một lần. . . “La la la, ta là một cây nấm hương xinh đẹp, ta yêu thế giới này, la la la, ta phải biến thế giới này thành thế giới của nấm hương, la la la”.
26 132 Chương 26: Nhờ ba đậu[1] mà dịch tả bùng phát [1] Cây ba đậu còn gọi là mắc vát, cóng khói, bã đậu, giang tử, mãnh tử nhân, lão dương tử, ba nhân, mầm để, cây để, cây đết.
27 134 Chương 27: Hoàng tử sơn tặc Nhóm người đến cứu tôi đang giải quyết mấy tên canh cổng bên ngoài sơn trại, đến khi xông thẳng vào trong nội đường, chỉ nhìn thấy tôi đang một chân giẫm lên ghế, còn bên cạnh là cả đám người nằm như ngả rạ.
28 138 Chương 28: Hoàng tử sơn tặc mời đến hoàng cung Thế nào là cuộc sống lý tưởng? Chẳng phải là khắp nơi hoa nở, đâu đâu cũng có nấm hương, có thể thoải mái rong chơi đùa nghịch hay sao? Nhưng, nếu sống cuộc đời như thế, có thể tôi sẽ không còn cơ hội để mà sáng tạo.
29 144 Phần 2: Tình yêu bám gót khiến nữ hiệp bỏ chạy Chương 1: Sơn tặc, sơn tặc tấn công đến nơi rồi! Lang thang, lênh đênh. Tôi chỉ có thể dùng mấy chữ này để hình dung tình hình hiện tại của mình.
30 154 Chương 2: Con trai của Hoàng đế muốn tuyển phi tần Thực chỉ muốn tìm chỗ nào đó đập đầu chết quách cho xong. Hoàng cung, hoàng cung, sao tôi nhất định phải đến hoàng cung chứ? Thật ra có lần tôi đã thử dò đường chạy trốn, nhưng lại bị Âu Dương Thiếu Nhân tóm lại.
31 161 Chương 3: Hoàng cung tranh đấu, tại sao Mộ Dung Tuyết lại đến! “Thượng Quan Tình, nàng không làm hỏng việc của ta thì thấy ngứa ngáy chân tay lắm hả!”, trong xe, Giang Tả trừng mắt nhìn tôi.
32 170 Chương 4: Thần tình yêu vẫy gọi, vận đen cũng đón chào “Ha ha, sao lần nào cũng náo nhiệt vậy nhỉ, làm người ta ngượng muốn chết”, Mộ Dung Tuyết phe phẩy quạt, khóe môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười.
33 179 Chương 5: Nụ hôn đầu của Thượng Quan nữ hiệp “Tránh ra! Tránh ra! Á a! Vô lễ!”, qua mỗi gian phòng trong cung, tôi luôn phải rát cổ bỏng họng gào to, khiến đám cung nữ thái giám nối nhau luồn lách mà đi.
34 186 Chương 6: Không chỉ là tuyển lựa phi tần nhé, tôi đã xuyên không thì còn sợ ai chứ! Hãy cho tôi một khẩu súng liên thanh, tôi muốn xuyên không về thời Dân quốc để kháng Nhật.
35 191 Chương 7: Mỹ nam, cũng có khi chỉ là một tên đàn ông hèn hạ, bỉ ổi Tôi vốn muốn hiên ngang, oai hùng, hào sảng ngẩng cao đầu mà tiến thẳng lên lôi đài nhưng Giang Tả đáng chết lại kéo tôi, nói: “Thứ nhất, nếu nàng không hết lòng tham gia cho tốt sẽ khiến ta nổi trận lôi đình.
36 195 Chương 8: Ba ba ngàn năm, rùa già vạn năm Miễn cưỡng bước vào vòng đấu thứ hai, tôi chợt kích động muốn ngửa mặt nhìn trời mà cười lớn. Tỉ văn, a a, ha ha ha ha!!! Phải vẽ tranh, còn phải làm thơ.
37 200 Chương 9: Tạm biệt, vương tử sơn tặc của tôi Tức điên người, nhiều khi không phải chỉ có xui xẻo mới làm hại người, vận may có khi cũng dọa chết người được đấy.
38 210 Chương 10: Đại ca à, chiếc mặt nạ của huynh rất kỳ lạ đấy! Tục ngữ nói: Người trong giang hồ, đâu thể không mang binh khí, nếu không muốn mang binh khí thì nhất định phải tìm người mang thay.
39 219 Chương 11: Làm ma quân, chẳng có thứ gì tốt đẹp hết! Lúc bốn huynh đệ Âu Dương xông vào phòng thì tôi vẫn đang phẫn uất gặm chân gà. Mấy người bọn họ vừa trông thấy bộ dạng của tôi, ban đầu còn sững sờ, sau đó thì cùng nhau lao đến.
40 228 Chương 12: Vằn đen đầy đầu, ma quân đưa tôi đến thanh phong quán[1] [1] Lầu xanh là nơi chứa các mỹ nữ, thanh phong quán là nơi chứa các mỹ nam. Nếu cho tôi chọn lại lần nữa, có lẽ tôi sẽ nhất quyết ở lại phủ Tả Thân vương.