41 236 Chương 13: Quý trọng sinh mệnh, trốn chạy ma quân “Ý? Mặc đại nhân, ngài đến chỗ chúng tôi tại sao còn mang theo bồ nhí?”, một tên quan quán công tử kiều diễm đột nhiên mở miệng nói.
42 244 Chương 14: Hỏi xem cô ngốc đến mức nào, nếu thích hợp chúng ta cùng đi lầu xanh “Tiểu Tình, cần bọn ta trừ khử hắn không?”, Âu Dương Thiếu Nhân ôm chặt tôi vào lòng, dịu dàng hỏi.
43 251 Chương 15: Hic, ca hát hay bán thân thế này! Ông Trời ơi, con chẳng biết ông đang đối xử tốt hay đối xử tệ với con nữa. Tiểu gia con đến thời cổ đại này, đầu tiên bị ném vào thanh phong quán, bây giờ lại bị ủn vào lầu xanh.
44 258 Chương 16: Dùng một nụ hôn để trao đổi “Tại sao lại cứu tôi”, ngồi trong phòng, tôi nghiêm túc hỏi Mặc Nguyệt. “Vì nhàm chán”, Mặc Nguyệt nghiêng mình ngồi bên cạnh, tay khều khều tóc tôi, khẽ nói.
45 262 Chương 17: Đêm nay, là đêm thủy quỷ hoành hành hả? Trong truyền thuyết chúng sẽ từ trong nước nhảy ra, tóc dài lê thê, thân mặc áo trắng trong suốt, mơ mơ hồ hồ, liệu có phải thủy quỷ sẽ đến không? Chiếc đàn tỳ bà trong tay đã miễn cưỡng bị nện vỡ lúc nào chẳng hay.
46 266 Chương 18: Tiểu gia tôi là cây nấm hương duy nhất trong nồi. “Hôm nay, Huynh chạy không thoát đâu!”, nữ thủy quỷ xông lên nói một câu như thế. Tôi nhìn thứ vũ khí trong tay ả, cơ thể rõ ràng đang run lên bần bật.
47 272 Chương 19: Thượng Quan nữ hiệp chạy đến cái bang Mặc Nguyệt, ta nguyền rủa ngươi cả đời luôn gặp vận đen, a a a!!! Lúc tôi hiên ngang rơi xuống nước, trong lòng thầm nguyền rủa cái tên ma quân chỉ biết ngày ngày đắm mình trong kỹ viện kia.
48 276 Chương 20: Lại gặp Mạch Thiếu Nam, chết tiệt, hắn là bang chủ cái bang hả? Lúc này tôi đang đứng trước cửa trụ sở cái bang, chắc hẳn người nào tới đây cũng đều bị dọa cho tối tăm mặt mũi bởi cảnh tượng hùng tráng này.
49 281 Chương 21: Tiểu gia tôi ghét nhất chuột cười nham hiểm, hu hu… Trước mặt là một chiếc giường lộng lẫy, tôi sợ hãi trốn ở phía sau. “Huynh. . . huynh muốn làm gì hả? Đừng.
50 284 Chương 22: Thượng Quan nữ hiệp bị giam lỏng Tôi quyết định, sau khi về thời hiện đại nhất định phải viết sách, cuốn sách đó sẽ có tên là Những chuyện bạn chưa biết về bang chủ cái bang.
51 289 Chương 23: Bỏ chạy chẳng được, thôi đành ở lại thương lượng vậy… “Ngươi nói, thực ra Mặc Nguyệt không thích ngươi?” “Đúng vậy. ” Chân thành hối lỗi, Mặc Nguyệt đại nhân, tôi cũng vì bất đắc dĩ nên mới phải nói như thế.
52 293 Chương 24: Loại nam nhân này, ở đâu mà chẳng có! Trong lòng tôi thầm nghĩ, người đáng ghét nhất trên thế gian này chính là gã bang chủ cái bang Mạch Thiếu Nam.
53 298 Chương 25: Ba tên nam nhân - Một đám cẩu huyết[1] [1] Cẩu huyết: thường dùng để chỉ những tình huống lặp đi lặp lại nhiều lần hay những tình tiết ngớ ngẩn ấu trĩ trong phim hoặc trong tiểu thuyết.
54 301 hương 26: Nam nhân, phải chăng đều thích tụ tập? Tôi đau đầu, thực sự rất đau đầu, mấy tên nam nhân này, tôi phải xử lý sao đây. Không thể cứ cả ngày vỗ về an ủi bọn họ.
55 304 Chương 27: Cuộc thi hoa khôi, bổn nấm hương đến đây! Tôi ung dung ngồi trên ghế tựa, ngán ngẩm nhìn tấm thiệp trước mặt cùng với tay thân tín của minh chủ võ lâm.
56 308 Chương 28: Như Hoa phiên bản hai chính là tôi! “Nàng chắc chắn?” “Nàng thật sự chắc chắn?” “Nàng thật sự, thật sự, thật sự chắc chắn?” “Nàng thật sự, thật sự, thật sự, thật sự chắc chắn?” Các huynh cứ nói đi nói lại câu này khiến tiểu gia tôi muốn ăn thịt người quá.
57 312 Chương 29: Ma dọa ma, liệu có dọa chết được ma? Ha ha, tôi lắc lư phiêu động giữa không trung, dọa cho vô số a hoàn và đầy tớ bỏ chạy, nghe thấy tiếng hét kinh hoàng bạo phát từ khắp khu nhà.
58 316 Chương 30: Các người làm gì mà náo nhiệt thế hả? Ngày diễn ra Đại hội võ lâm, tôi trở thành thượng khách, được mời ngồi ghế trên, bên cạnh là cả một đoàn người.
59 319 Phần 3: Cổ đại đầy rẫy hiểm nguy Chương 1: Cổ đại đầy rẫy hiểm nguy “Nếu thắng, bốn huynh đệ Âu Dương phải nhường Thượng Quan nữ hiệp chứ, mọi người cạnh tranh công bằng phải không?”, tên tiểu tử nào đó không có mắt lại dám nói ra câu đó.
60 322 Chương 2: Đồ Vương gia đần độn, ai bảo huynh đứng ra làm cái gì Tục ngữ nói: Ra khỏi cửa không xem lịch, nhất định giẫm phải thứ chẳng hay ho. Về điểm này, bổn tiểu gia có cảm nhận vô cùng sâu sắc.