41 “Mày thấy chuyện đó còn quan trọng à? Kệ mẹ ai gõ thì dù sao cũng là chúng ta có lợi kia. Vào đào mau. ” Gã Hoàng mất kiên nhẫn quát: “Mày cứ như cái thằng điên ấy, ở đó mà run với rẩy rồi sau này cạp cứt mà nuôi vợ con mày ấy.
42 Huyền Nhung đi rồi, Phương Anh mới từ từ đứng dậy, phủi sạch quần áo rồi mở tờ giấy ra, bên trong chẳng có cái gì khác ngoài hình vẽ…… một chấm đỏ. To đùng cách mạng.
43 Phương Anh khóa chặt cửa phòng mình lại, nhẹ nhàng ôm cuốn sổ ngồi vào bàn. Cô bật đèn bàn lên, hồi hộp mở trang đầu tiên. Nhật kí của Huyền Nhung 14 tuổi ruốt cuộc thì có cái gì bí mật?“1 tháng 1 năm 2000Bây giờ là 12 giờ đêm, mình đang ăn mì gạo và xem TV đón Tết tây một mình.
44 Mà thôi kệ đi, mẹ không bằng lòng cũng đúng. Bà cô Quỳnh Trâm đó, xinh thì cũng xinh…. . Nhưng rõ ràng mẹ mình đẹp hơn. Cô ta, cô ta lấy cái gì mà có được chồng giàu, sự nghiệp thăng tiến?Thật không công bằng, không công bằng…Mình trừng mắt lên nhìn về phía bà ta, nào ngờ đúng lúc đó, có cái con bé từ đâu nhảy ra không biết, vỗ bộp phát lên vai mình.
45 Phương Anh khóc sưng cả mắt. Cô không ngờ Huyền NHung lại có một tuổi thơ như vậy. Cô ta vốn là một đứa trẻ ngây thơ, lại luôn bị giáo dục theo cách như vậy… Bảo sao cô ta sợ mẹ… Hóa ra là vì thế này ư?“16 tháng 11 năm 2000Mẹ ngày càng trở nên đáng sợ.
46 Phương Anh vừa vào đến sân bay, chợt nhớ ra bản thân thậm chí còn không biết sẽ bay chuyến nào, chủ nhân là ai… Cô lôi điện thoại ra định gọi cho Harry thì chẳng biết Trần Minh QUân từ đâu bước tới, nắm chặt lấy tay cô kéo đi, giọng bực bội: “Thật tình, sao tới muộn thế hả?”“Ơ, ơ hay… Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” Phương Anh khó chịu vùng vằng ra.
47 Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Phương Anh quyết định chen ngang vào, mong rằng sẽ cắt đứt được mạch chuyện dang dở này: “Ôi, thôi nào. Huyền Nhung, em ngồi xuống đi kẻo tiếp viên ra lại nhắc nhở cho.
48 Tất nhiên là nhỏ đến mấy cũng thể ngăn Harry hét toáng lên đầy kinh hãi: “Bạn trai cũ của Thùy Anh???”Phương Anh đang ngủ, nghe vậy cũng phải giật mình tỉnh giấc.
49 Vừa vào trong phòng, Hoàng Đức Kiệt liền đặt cô ngồi xuống giường, rồi nhanh chóng đi lấy một chậu nước nóng mang ra, rắc thêm chút muối hạt vào. Rồi anh cầm chân cô đưa vào trong chậu nước, nhẹ nhàng xoa bóp quanh khu vực cổ chân.
50 “Này Thùy Anh, chúng ta chơi một trò chơi đi. ” 4 người ngồi tụ lại một góc bàn, Harry thì thầm. “Trò gì?” Phương Anh ngẩng mặt lên khỏi điện thoại. “Bây giờ, tôi và Khoa Trình,… à quên, cả Đức Kiệt nữa, sẽ đặt câu hỏi cho cô, và cô phải trả lời thật lòng, thật lòng đấy nhé, nói dối là bị xử hội đồng đấy.
51 “…” Cô im bặt. Tự nhiên có cảm giác như vừa đụng vào nỗi đau của người ta vậy, dù gì Thùy Anh tìm đến cái chết cũng vì Hoàng Đức Kiệt mà. Rồi tự nhiên nhớ ra gì đó, cô hỏi ngay: “Tuấn không giận cô chứ?”“Nếu nói không chắc cô chẳng tin.
52 Xin chào, mình là Rêu. Rất xin lỗi các bạn vì thời gian qua đã chậm trễ ra chap mới, mình có lý do riêng khá đặc biệt nhưng thôi, từ giờ truyện lại ra chap hàng tuần nhé !Cảm ơn !Trần Minh Quân còn đang mải mê suy nghĩ thì Phương Anh đẩy cửa phòng bước vào, làm hắn giật mình hét lên hoảng sợ rồi co cả người lại, mắt thì cứ mở ra thao láo nhìn cô chằm chằm như thể vừa gặp ma vậy.
53 Thấy cô không trả lời, lại còn làm bộ ngủ rất say, Hoàng Đức Kiệt đánh bạo vươn tay ra, định xoa mái tóc cô thì không ngờ Thùy Anh đã hất tay ra ngay lúc sắp tay anh chạm được vào, cô mở to mắt, trừng lên: “Anh không thấy bản thân rất bất lịch sự à?”Hoàng Đức Kiệt giật mình, vội vàng rụt tay lại: “Anh xin lỗi…” Thùy Anh thấy thế, có vẻ dịu giọng hơn, nhưng vẫn vô cùng cương quyết: “Anh về đi.
54 Mọi người lần lượt đi tắm. Huyền Nhung giúp Trần Minh QUân làm việc, hai người khoa Trình và Harry thì rúc một góc chơi điện thoại. Hoàng Đức Kiệt nằm không biết bao lâu, bỗng nhiên bật dậy.
55 Chúc các bạn nghĩ lễ vui vẻ :* - Rêu -***“Ha!” “Thùy Anh” cười hắt ra một tiếng, khuôn mặt bỗng chốc trở nên thật đáng sợ: “Đúng là nhảm nhí!” Cô lắc đầu, nói rồi lại tiếp tục bước đi.
56 “Thật xin lỗi !” Phương Anh bất lực cúi đầu xuống. Tại sao? Chỉ còn mỗi ngày mai thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc. Cô sẽ về Hà Nội, sẽ tiếp tục sống chui rúc trong căn phòng trọ bé xíu, sẽ lại cắm đầu cắm cổ vào viết báo kiếm tiền nuôi sống bản thân.
57 Phương Anh nhìn cả hai, sau đó mới thầm quyết định xem có nên nói ra không. Thấy thái độ ngập ngừng của cô, bà Tun lên tiếng:“Cô bé, an tâm đi, tôi làm việc này vì tiền, chỉ cần cậu đây đưa đủ, một chữ tôi cũng không dám hé ra ngoài.
58 Phương Anh thấy người vô cùng khó chịu. Cũng không rõ là đau hay là mệt trong người nữa, cô chỉ thấy có một thứ áp lực rất lớn đang đè nén trên người mình, một thứ rất nặng, rất nặng…Phương Anh cắn chặt môi, vùng vẫy cố thoát khỏi cái thứ khó chịu đó, nhưng không, cái cảm giác bị đè nén đó ngày càng lớn dần, lớn dần lên, đè lên lồng ngực cô, ra sức chèn ép… Không, cô không chịu được nữa.
59 Cô rời khỏi bệnh viện, tìm cách quay lại chỗ bà Tun nhưng hoàn toàn bế tắc. Cô không biết đường, cũng không có điện thoại hay bất kì cái gì khác có thể chỉ đường cho cô.
60
“Thùy Anh” được dìu lên máy bay. Huyền Nhung ôm vai bà ta, nhẹ nhàng bước từng bước: “Đây, chúng ta ngồi đây”.
“Thùy Anh” vừa ngồi xuống, liền dựa đầu vào ghế ngủ luôn.