1 Nơi mặt trời ấm áp phủ kín vạn vật, ngay tại trung tâm thủ đô Tokyo. Toà thị chính cao cao tại thượng, được tạo thành từ khối kiến trúc mạnh mẽ phái Gothic Châu Âu, ngạo nghễ đứng giữa đất trời phản chiếu ánh dương qua lớp của kính.
2
FBI. Cái tên mà mỗi khi nhắc đến, đều khiến đám tội phạm đều có chút giật mình, có chút run sợ với hàng ngàn chiến tích dẫn độ tội phạm trên thế giới chính là cục điều tra liên bang trực thuộc bộ tư pháp Hoa Kỳ.
3 Los Angeles, thành phố của những thiên thần. Nơi có thể đặt chân đến Hollywood, ngắm nhìn những cái tên của các ngôi sao hàng đầu thế giới được khắc trên đại lộ danh vọng.
4 James Khải Huân bình thản lấy máy điện thoại, nhấn nút gọi. Đôi mắt vẫn dõi theo khuôn mặt khó chịu của Tư Mạn đang đứng chờ ngoài kia.
Điện thoại vừa thông lập tức bên kia đã cất lên giọng nói trầm trầm:
“James! Cậu đang ở đâu?” Đội trưởng đội đặc nhiệm Simon, cũng chính là bạn thân chí cốt của James Khải Huân đã cùng hắn vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần gấp giọng hỏi.
5 Ma Cao, một trong hai đặc khu kinh tế của Trung Hoa. Nơi mà người ta vẫn thường hay gọi bằng cái tên ‘thiên đường cờ bạc’. Ma Cao chính là một trung tâm tài chính ngoài khơi, thiên đường thuế và cảng tự do.
6 Tư Mạn bước vào phòng vệ sinh, kích hoạt chiếc đồng hồ trên tay lên. Trên người Tư Mạn, chiếc đồng hồ này chính là thứ quý giá nhất, cũng là thứ duy nhất có thể liên lạc với Hiểu Khiên.
7 “Cô ta ở bên kia!”
Hai tên còn sống xót thấy Tư Mạn nấp sau ghế, không còn động tĩnh, ngay cả khi nã súng liên tiếp, tưởng rằng Tư mạn đã trúng đạn liền chậm rãi bước tới.
8 Tư Mạn đau đớn ôm chân. Phát súng vừa nãy của Nghiêm Trạch đã không nhằm vào tim cô mà là bắp chân phải của cô. Hành vi này quá nhanh, cũng không ai kịp ngờ đến.
9 Tư Mạn được đưa đến bệnh viện dành cho người của Nghiêm gia ở phía Tây ngoại ô thành phố.
Mỗi ngày công việc của cô đều hết sức đơn giản là nằm trên giường, đến giờ ăn thì ăn, giờ ngủ là ngủ, được chăm sóc giờ giấc không khác gì trẻ mẫu giáo và quản thúc hai tư trên bảy.
10 Phản ứng đầu tiên của Tư Mạn là kinh ngạc không ngậm được miệng. Cái ngữ khí này cứ như là người thân lâu ngày không gặp. Còn gọi cả họ tên cô ra. Mà theo trí nhớ ngắn hạn của cô thì khuôn mặt người này không có trong tiềm thức.
11 Một câu nói này của Tư Mạn cùng hành vi to gan kia chớp mắt khuấy động tim gan của chúng nhân. Chưa nói đến người của Nghiêm gia lao như bay đến chĩa súng về phía Tư Mạn thì người của gia tộc khác cũng ào ào xông tới tham gia cuộc vui.
12 Chỉ một câu nói đã khiến cho sắc mặt chúng nhân đại biến nghiêm trọng. Có ai ngờ được, người ở trong hội trường này lại có bom trên người.
Nhanh tay nhất vẫn là Hắc Báo, chỉ một động tác đã xé tanh bành áo của tên sát thủ, để lộ ra một lớp bom được quấn cẩn thận quanh thân hắn.
13 Nghiêm Trạch nhìn thật sâu vào mắt Tư Mạn, rõ ràng khi nhắc đến Lex, sắc mặt cô sẽ chuyển biến rõ rệt, không hề che dấu thâm thù đại hận trong đó.
“Bỏ cái suy nghĩ đó đi.
14 Tư Mạn rời đi trong yên lặng. Một vài người của Nghiêm gia nhận ra cô do Nghiêm Trạch mang về, không nói lời nào dẫn cô vào thủ phủ, chọn cho cô một căn phòng tĩnh dưỡng.
15 “Đông vui quá, cho tôi tham gia cùng được không?”
Tư Mạn từ phía cửa lên tiếng, thong thả đi tới như dạo phố, hoàn toàn không bỏ đám người mặt mày nghiêm trọng lăm lăm súng trên tay vào mắt.
16 Liên hoàn kế đánh vào gian tế
Lần đầu xuất trận toàn thắng trở về.
Bên trong tòa thành thứ hai mang phong cách cổ kính, hàng hàng lớp lớp người mặc đồng phục cảnh vệ và lao công xếp ngay ngắn, vẻ mặt lộ rõ nét hoang mang khi nhận bia và nước chanh vào tay.
17 Nghiêm Trạch bình thản lướt đi trên nền đá cẩm thạch, Tư Mạn cũng đã ngưng dãy dụa, chỉ ngoan ngoãn như một chú mèo lười nằm trên vai Nghiêm Trạch, mặc kệ hắn muốn đưa cô đi đâu.
18 Nằm trên một bến cảng tự nhiên lớn thuộc duyên hải Đại Tây Dương. New York, thành phố không bao giờ ngủ không hổ danh là thành phố có tầm ảnh hưởng toàn cầu, với mật độ dân số đông đảo và sự lớn mạnh trong mọi lĩnh vực, dường như mọi sự nhộn nhịp tràn đầy sức sống nơi đây đều khiến con người trở nên nhiệt huyết.
19 Nếu nói trình độ nhắm bắn trong trạng thái tĩnh là chính xác đến từ milimet, thì trong trạng thái động, chưa ai dám chắc Tư Mạn có thể chắc chắn chuẩn xác bao nhiêu phần trăm chỉ cho đến khi.
20 “Người quen của cô?”
Giọng nói lạnh nhạt trầm trầm từ sau lưng cất lên, khiến cho Tư Mạn vô thức giật mình.
Phải rồi, người duy nhất biết cô bây giờ là Ephemera chỉ có James Khải Huân, nếu hắn nói cho Nghiêm Trạch biết, cô sẽ vì cái chết của Nghiêm Chính mà phải trả giá.