21 “Là anh tự cao tự đại, đâu phải do tôi. ” Tư Mạn vừa nói vừa cố vùng vẫy chống cự nhưng vô ích, tay chân James như gọng kìm, không cách nào thoát ra.
Đúng lúc này chiếc xe va phải một thanh sắt khiến cho chiếc xe va đập mạnh, mặc dù đã được tên tài xế giữ tay lái nhưng cũng chẳng thể nào tiếp tục lăn bánh ổn định.
22 Chiếc xe của James Khải Huân vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, càng tăng thêm cho màn lửa kia thêm phần bỏng rát, linh kiện văng tứ tung kèm theo khói đen mù mịt.
23 Tư Mạn đã mơ một giấc mơ rất dài. Đó là một giấc mơ mà cô không bao giờ dám nghĩ tới. Những ngày tháng khi cô chỉ là một đứa trẻ ngây ngô đó, cứ như một giấc mộng phù du dù rằng cô đã tự mình trải qua.
24 Nghiêm Trạch tiến về phía Tư Mạn, đôi mắt sắc như lưỡi gươm chiếu đến cô, bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cằm cô, lực vừa đủ khiến cô đau nhức.
“Vô phép vô thiên như vậy, là em muốn giành lấy chỗ của tôi?” Giọng nói trầm thấp xuyên thủng qua lá gan nhỏ bé của Tư Mạn, khiến tim cô đập thình thịch vì hoảng sợ.
25 Một tháng dưỡng thương của Tư Mạn giống như chim trong lòng sắt, cá trong chậu nước. Tuy rằng là bệnh nhân nhưng lại không chút được ưu tiên, mà ngược lại bị quản thúc giờ giấc.
26 Cảm giác như bị bỏ rơi tại đảo hoang, Tư Mạn có chút bất an nhưng vẫn cố giữ trấn tĩnh, để mặc cho cơn gió lạnh buốt thỉnh thoảng tạt ngang khiến cô rùng mình.
27 Thay vì ngồi một chỗ phán đoán trong hoang mang, Tư Mạn lựa chọn tìm đường rời khỏi tòa thành. Cô không muốn trở thành món đồ chơi cho kẻ khác tiêu khiển, nhất là kẻ nấp trong bóng tối kia.
28 Khoảnh khắc chạm mặt người có vị thế, nguy hiểm kia. Tư Mạn lại không hề sợ hãi, chỉ có khí tức ngột ngạt khiến cô cảm thấy không được tốt.
Người đàn ông này khiến cô cảm thấy bất an hơn là sợ hãi.
29 Thân thể Tư Mạn nóng bừng lên như thiêu như đốt, đôi con ngươi hằn lên tia đỏ, cổ họng như muốn xé toạc. Cảm giác mọi thứ trong cơ thể đều như ngàn mũi đao đâm chém.
30 Đám thanh thiếu niên da đen gầy gò vác súng đứng thành một dãy dài, bao vây cả tòa thành uy nghi. Mọi phương tiện giao thông đều bị dẹp sang đường khác, không cách nào tiếp cận con đường đến tòa thành.
31 Nghiêm Trạch chống tay lên bệ thành, hạ lệnh ngừng công kích, lớn giọng nói với người cầm đầu đám thanh niên:
“Đã đến đây, chắc cậu hiểu rõ Nghiêm gia là gì, đám người các cậu có đủ khả năng thắng hay không.
32 Lần nữa ngắm vào ống nhắm. Hơi ấm từ bàn tay to lớn của Nghiêm Trạch như trấn tĩnh lồng ngực hoảng hốt của Tư Mạn. Cô bình tĩnh giữ cho bàn tay ngưng run rẩy, mất hồi lâu mới có thể lấy lại được vẻ bình thản như ngày thường.
33 “Chúng đã châm lửa rồi. ”
Một câu này vang lên từ tường thành kèm theo hơi nóng theo gió phả trực tiếp và mặt chúng nhân. Ai nấy rõ ràng đều cảm nhận được, lửa đang bao vây toàn bộ tòa thành này.
34 Khi đám người Nghiêm Trạch chạy về phía có ánh sáng mặt trời duy nhất của mật thất. Cũng là lúc bức tường phía sau đổ ập xuống, chặn đứng mỏi lối đi họ vừa đi qua.
35 “Nếu ông muốn, sau khi thoát khỏi đây, ta sẽ lập tức cho ông tự do tề gia lập thất. Chớ để lúc tuyệt hậu lại oán trách ta. ” Nghiêm Giác Siêu vẻ mặt bất cần nói, chỉ là lúc phát ngôn ra câu này có đầy vẻ không ưng thuận.
36 “Đâu nào, chủ thượng. Chỉ cho tôi biết đá nào có thể sử dụng. ” Tư Mạn vẻ mặt hồng hào vui tươi nhìn ngó xung quanh chờ lệnh. Khác xa hoàn toàn vẻ mặt tức giận không được, mắng chửi không xong của đám nam nhân cường tráng kia.
37 Buông hay là không? Nếu lần này bỏ qua cơ hội, tuyệt đối sẽ không có lần sau như thế này nữa.
Hơn lúc nào hết, Tư Mạn lúng túng không biết phải làm gì, chỉ im lặng giữ chặt dây leo.
38 Nghiêm Giác Siêu mắt đỏ như máu, nhìn đám đất cát ngổn ngang hỗn độn như một bãi chiến trường. Tim ông đánh thịch một cái, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thành công khiến mặt mày chúng nhân xanh lét, lập tức nhốn nháo, bên viện trợ cứu Nghiêm Trạch, bên chuẩn bị xe đưa Hắc Miêu và Nghiêm Giác Siêu đang gần như lịm đi.
39 Thời điểm Tư Mạn tỉnh lại, thế giới dường như đã thay đổi.
Cô ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh một cách vô hồn. Nơi cô đang nằm là một căn phòng rộng lớn với một màu đen chủ đạo, bức tường chỉ có vài mảng trắng để bù trừ, còn lại tất cả đều có màu đen, ngay cả chiếc giường cô đang nằm vẫn là màu đen tuyền.
40 “Khụ khụ. . . Chủ. . . chủ thượng. ”
Tư Mạn là khán giả thứ hai nhìn thấy tuyệt tác này, đương nhiên cũng sốc không kém. Chỉ tiếc là vẻ mặt kia chỉ tồn tại chưa được mười giây đã lập tức biến mất không dấu vết.