1 Trong một căn phòng chủ đạo là màu trắng, từng ánh sáng ban mai chiếu vào căn phòng, trên chiếc giường trắng, một cô gái đang nằm ngủ giữa nhiều chú gấu bông.
2
Sau một hồi tự kỉ, cô lại tò mò không biết nhan sắc của vị nữ phụ này như thế nào? Theo như mấy bộ truyện xuyên không khác thì có khi nào cô là mĩ nhân sắc nước nghiêng thành không nhỉ không? Thật chờ mong! Ahihihi…
Đứng trước cửa nhà tắm cô oa lên một cái.
3
Đứng trước cánh cửa phòng khách cô thầm rủa. Đúng! Nó ở ngay cạnh cái cầu thang và cô đã đi qua nó gần chục lần. Ai lại thiết kế cái phòng khách có tâm ghê ấy!
Cô cùng mẹ thân chủ đi vào phòng khách.
4
Sau khi cha mẹ nguyên chủ đi, thì cô cùng anh trai nguyên chủ cx đi ra, một chiếc siêu xe đã đậu sẵn ở đó!
Oh mẹ ơi! Lần đầu tiên con thấy siêu xe luôn đó! Mk may mắn quá đi! Mặc dù không biết giá nó nhưng nhìn đi nhìn đi nó sáng láng bóng luôn đó, nhìn còn rất êm nữa nhìn sơ qua cx biết là vô cùng đắt tiền.
5
“Tên kia thật quá đáng!”
“Sao lại ức hiếp một cô giá mỏng manh như thế chứ!”
“Nhìn đẹp trai thế mà lại là tên cầm thú!”
…. .
….
6
Hahaha! Bị lừa rồi ! Bạn ngốc quá đi mất! Lần này nới thật nè! Kéo xuống đi có chương mới đó!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
7 Đi mua sắm rất vui vẻ, và về nhà cx rất vui vẻ. Đặc biệt là hôm nay chị nữ chính cùng về vs cô và anh trai ha! Lý do là do hôm nay có một buổi tiệc ở nhà, và nguyên nhân của bữa tiệc hôm nay chả có gì mới là chào mừng anh trai nguyên chủ về nước.
8 * “Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.
9 Ok! Sau một buổi học mệt mỏi thì sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Khoảng thời gian đó chính là thiên đường của mọi học sinh. Đa phân mọi người đến thời gian này đều sẽ xuống canteen ăn uống lấy sức.
10
Cô đang ở đâu đây? Cô đang ở đâu ý nhỉ? Cô bị lạc rồi…á a…vui quá! Vâng ạ, cô nhớ nữ chính rõ ràng đi hướng này mà nhỉ? Sao một hồi chả thấy đâu ta?
Vâng, sau một hồi tìm kiếm nữ chính, cô đã chính thức bị lạc, và trên đường hai hàng cây xanh, một cô gái mang đồng phục xinh xắn đang bị lạc.
11
Sáng hôm sau, cô dậy từ rất sớm. Để đạt được thành tựu ấy 15 em đồng hồ đã ra đi và không bao giờ trở lại.
Hãy cùng dành 1' để tưởng niệm các em ấy~
Sau khi dậy thật sớm.
12 Sáng hôm sau, đến trường với một tâm trạng vui vẻ. Cô không nói nhiều mè nheo với nữ chính đòi đi chơi chung, và tất nhiên nữ chính không cho mà cô vẫn được đi.
13 Sau khi vui đùa vui vẻ, mọi người cùng nhau nghỉ ngơi tại một góc nhỏ ở khu vui chơi, tâm trạng ai cũng thoải mái. . .
“Onee-chan, vui quá đi! Em ăn xong rùi.
14 Hôm đó, cũng cách đây 1 năm rồi. Trong thời gian nghỉ ngơi, Mộc Thanh Vi, cô lén lên phòng quản lí vì nghe nói có một bản hợp đồng lớn từ công ty Lãnh thị, mà giám đốc công ty lại rất đẹp trai.
15 …Nhưng…khi con dao chỉ còn cách Huyền Minh Nguyệt chỉ vài cm nữa, cánh tay cô bị giữ lại, cùng lúc đó…cánh cửa bị đạp ra… ánh sáng truyền vào như xua tan đi bóng đêm, xua tan đi cơn điên dại của những người trong cuộc…
“Nguyệt nhi!” Lãnh Hàn Thiên lo lắng đạp cửa bước vào…nhìn thấy Huyền Minh Nguyệt ngất trên đất, vội chạy lại.
16 Sau khi vừa đặt chân về nhà, Linh hồn Huyền Minh Hương chân chính vội ào vào người cô, cô giật bắn mình. Xoa nhẹ trái tim đang run lẩy bẩy, cô thầm sợ hãi…Ui mẹ ơi! Một con ma vừa ào vào người con.
17 Chào các bạn, thật xin lỗi khi khiến các bạn mừng hụt rằng đây là chap mới. Nhưng tớ cố ý viết chương này với mục đích… “NAM CHÍNH SẮP LÊN SÀN RỒI!!!”
Bắn pháo hoa chúc mừng nào!!!
Hì hì, tớ đã viết xong chương 17 rùi, nhưng nghĩ lại…nam chính của mình sao có thể lên sàn sớm thế.
18 Sáng hôm nay, trời trong mây trắng, chim hót vui tai, ngàn hoa đua sắc,… người người cười nói, một buổi sáng có thể nói là rất bình yên.
So với khung cảnh bình yên bên ngoài, thiên đường của song Hương đang như một…bãi chiến trường…
“Nhanh lên! Nhanh lên! Gì mà lề mề vậy! Nhanh lên!” Từng tiếng thúc giục cứ vang lên, thể hiện rõ tâm trạng của người hối thúc.
19 …. Bước vào là một cậu bạn khá khôi ngô, tuy không nói là đẹp trai hết chỗ người khác như nam chính nhưng nhìn cũng được. Mái tóc đen, khuôn mặt mang nét tây và có chút chất xưa khá hoàn hảo, mang trên mình bộ đồng phục trường lôi thôi, như tùy tiện mặc đại vào giống như một học sinh cá biệt, tay thì vát cặp trên vai như tùy ý buôn ra lúc nào, làn da trắng mềm tôn lên vẻ đẹp, đặc biệt nhất là đôi mắt lam sâu lạnh lùng ẩn chứa sự vô hồn của chủ nhân, như trong đôi mắt đó không chứa bất kì cảm xúc gì trừ lạnh nhạt…đôi mắt đó như thiếu vắng linh hồn…nhưng cũng khiến người khác không dám nhìn thẳng, cả người tuy che dấu khá kĩ nhưng ẩn tàng một khối sát khí nồng đậm đang ngủ say….
20 “Cô là ai?” Dạ Vô Thần giật mình, sát khí vừa thu lại phóng ra một cách quá đáng.
Cô ta…biết thân phận thật sự của hắn! Cần diệt trừ! Cô ta không thể sống!
“Ukm…” Huyền Minh Hương nháy môi, khẽ cười.