1 Một buổi sáng đầu đông, trời mưa xối xả, sân trường mẫu giáo chả khác nào chìm trong biển nước cả. Xe của các bậc phụ huynh đậu ngay cửa lớp để mấy cô cậu nhóc khỏi bị ướt.
2 Khác với những đứa bạn cùng lớp khác, thay vì lao đầu vào học hè, Quỳnh Băng lại tìm ình một past time tại quán trà sữa gần trường. Công việc chả nặng nền gì lắm.
3 _ Nhanh lên! Cô phục vụ ơi!- Con Giang, con bạn lanh mồm lanh miệng nhất trong nhóm í ới gọi Băng. _ Ra liền!- Băng vọng tiếng ra. _ Thôi em ra đi! Không tụi nó chờ đấy.
4 “Xoảng” loạt âm thanh thủy tinh rơi xuống nền nhà và bể tan tành vang lên trong sự tức giận đã lên đến đỉnh điểm của một chàng trai trẻ. Liền sau đó, tất cả mọi âm thanh đều im bặt.
5 Giờ ra chơi hết tiết ba, cái bụng của Quỳnh Băng đã réo lên om sòm khiến cho lũ bạn ngồi xung quanh không thể nào nhịn cười được. Cô giáo yêu quý vừa ra khỏi lớp là nó lập tức kéo theo băng đảng của nó xuống căn-tin trường.
6 Chiều! Một buổi chiều đầy nắng! Cái nắng cuối hè vẫn còn chói chan, gây gắt lắm. Chầm chậm đạp từng vòng xe trên bờ đê, tránh xa cái ồn ào của thành phố, Quỳnh Băng vừa đi vừa thưởng thức hương thơm của nắng chiều quyện hòa cùng với hương cây cỏ ven đường.
7 _ Tớ mặc kệ!Nói đoạn Quỳnh Băng quay ngoắt đi. Và ngay lúc này, lọt vào nhãn giới của nó là cái “quán” cóc ven đường. Hương thơm đồ ăn (bắp nướng, nem nướng, cá nướng, mực nướng.
8 Cái im lặng bao trùm lên bầu không khí vốn dĩ đã ngột ngạt của cả căn phòng này. Và dường như gió từ bên ngoài thổi vào cũng không thể làm tan đi bầu không khí đã trở nên đặc quánh đến khó thở của căn phòng.
9 Ngủ nguyên một ngày chủ nhật nên tình hình đi học của Quỳnh Băng có phần cải thiện hơn. Vừa nhìn thấy nó, Mr Hói đã tươi cười:_ Hôm nay đến sớm nhỉ. Nở một nụ cười thật tươi với Mr Hói, Quỳnh Băng dắt xe đạp vào trong sân trường.
10 Năm tiết học chậm chạp trôi qua. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa. Vì hôm nay khối 12 học liên thông sáng chiều nên đa phần học sinh ở lại trong trường để không mất thời gian đi lại.
11 Chiều thu, nắng vẫn vàng ươm trên những tán lá đã chuyển sang màu vàng úa. Từng tia nắng long lanh lọt qua những kẽ lá rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
12 _ Đồ ngu! Sao tụi bây ngu thế hả? Không biết nghĩ cách để đối phó lại bà ta hay sao?Chất giọng phẫn nộ đã lên đến cực điểm của cậu Hai khiến cho lũ đệ tử của cậu ta co rúm người lại đầy lo sợ.
13 Hơn hai tháng đã trôi qua. Mùa thu đã đi và mùa đông cũng đã tới. Từng giọt mưa mang theo hơi lạnh khiến cho lòng người trở nên tái tê hơn. Một cách chậm chạp, Quỳnh Băng quay người nhìn ra khung cửa sổ.
14 Ngồi bó gối trên ghế, Quỳnh Băng nhìn chăm chăm vào hộp quà rõ to đang đặt trên bàn. Trong đầu nó hình thành nên bao nhiêu dấu chấm hỏi về Việt Hoàng.
15 “Cạch. . . rầm”, cánh cửa bật mở và kèm theo đó là âm thanh của sự ngang tàng. Cả Việt Hoàng lẫn Quỳnh Băng đều giật mình quay lại nhìn. _ Gia. . . Gia Huy!- Quỳnh Băng thốt lên.
16 “Cạch”, tiếng mở cửa phòng khiến Quỳnh Băng khẽ nhăn trán nhưng thật sự là nó không thể nào ngồi dậy nổi. _ Đã đỡ hơn chưa?- Đặt tô cháo xuống tủ đầu gường, Hoàng Chương hỏi Quỳnh Băng.
17 Ngồi dựa ngửa ra ghế sô-pha, cậu Hai đưa tay lên xoa xoa vầng thái dương cho bớt căng thẳng. Tuy nhiên, những nếp nhăn trên trán hiện lên mỗi lúc một rõ hơn.
18 _ Hai cái đó thì không thành vấn đề. - Nụ cười của Gia Huy dãn rộng. . . . . . . . . . . . . Những cơn mưa phùn dăng dăng làm cho bầu không khí se lạnh lại và đậm chất giáng sinh hơn.
19 “Còn lí do thì thời điểm này, cậu không nên biết. ” câu nói ấy của Việt Hoàng bỗng chốc vọng lên trong nó. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đặt hai ly trà sữa và đĩa cá viên chiên xuống bàn, Quỳnh Băng và Gia Huy chậm rãi mở túi đồ ra.
20 Bó gối trên sô-pha, Quỳnh Băng không khỏi thở ngắn thở dài. Từ sau hôm giáng sinh, Gia Huy đã nghỉ học. Nó không biết lí do tại sao cậu lại nghỉ học. Gọi điện thì nó toàn nghe cái thông báo đều đều nhàm chán “Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.