1 Đang xem chương trình trên youtobe thì Tôi nghe thấy tiếng của Mẫn Nghi chạy vào la hét ầm ĩ
- Mày yên cho tao xem có được không. _Tôi nhăn mặt quát nhỏ
- Biết tin gì chưa biết tin gì chưa.
2 Sáng hôm sau
- Mẫn Nghi dạy nhanh trể giờ học rồi, mày mà cứ như vậy tao bỏ nhá, tự lội bộ mà đi à. __Tôi vừa gọi vừa vỗ vỗ vào mặt Mẫn Nghi cho nó tỉnh
- Thì mày cứ đi trước đi.
3 Tôi quay đi chỗ khác mặc kệ cho Mẫn Nghi và Thu Thảo gọi, không biết mình có làm quá hay không nữa nhưng thật sự cậu ấy là người có lỗi mà sau chỉ xin lỗi bằng một chai nưổc như vậy chứ.
4 - Thu Thảo cậu hết được làm lớp trưởng rồi. Hehe. . __Mẫn Nghi cười cười
- Tốt mà, tớ đang muốn thoát khỏi nó cơ.
- Thật sự tớ thích con trai làm lớp trưởng hơn.
5 Đã ba bốn ngày sau tôi cũng chẳng thấy Vương Nguyên đi học lại càng làm cho tôi lo lắng hơn cho việc của mình, không biết bên trong vai cậu ấy có bị thương không mà cậu ấy lại kêu lại như vậy.
6 Tôi đi thì Vương Nguyên cũng chạy theo tôi.
- Nè em không ăn sao. . ?? __Tuấn Khải ú ớ gọi Vương Nguyên
- Không!!! Hai người cứ ăn đi. __bước ra khỏi cửa
- Êêê!!! Chẳng phải em ấy sành ăn lắm sao ??? __nhìn thức ăn trên bàn rồi nói__ Đồ ăn ngon thế này mà bỏ đi cho được
- Kệ cậu ấy đi không ăn thì hết bây giờ.
7 Bất giác tôi cảm nhận được có cái gì đó đang lao vào mình với vận tốc rất nhanh, tôi quay lại phía sau thì ánh đèn xe ôtô chói vào mắt tôi làm tôi đau đớn vô cùng.
8 Vài ngày sau. . . .
Sau khi xuống sân Vương Nguyên không ngần ngại mà đến ngay thẳng bệnh viện. Còn Tuấn Khải và Thiên Tỷ nhìn thấy Vương Nguyên vội vã như vậy hai người cũng đi theo.
9 Hôm nay là một ngày đẹp trời sáng sớm thôi mà đã có gió hiu hiu khiến con người ta vừa cảm thấy lạnh cũng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Mẫn Nghi từ sáng sớm đã dạy để chuẩn bị nấu thức ăn sáng, cái gì cô không biết nhiều nhưng nấu ăn là No.
10 - Mẫn Nghi, Huệ An về rồi hả ??? ___lúc nãy hai người cùng ra nhưng chỉ thấy một người Thu Thảo thấy lạ thì liền hỏi.
- Về rồi. ___Mẫn Nghi trả lời cáu gắt với Thu Thảo, rồi khoanh tay trước ngực đi ra khỏi bếp.
11 Thu Thảo quay sang nhìn Mẫn Nghi rồi lại quay qua nhìn bà nội (cho gọi là bà nội lun cho nó gần nha) cứ thế mà nhìn cô không biết hai người này đang tính kế gì mà không cho cô biết vả lại có liên quan đến Trân Trân mà Trân Trân lại là bạn của cô nên cũng có thể liên quan đến cô mà.
12 Vương Nguyên nghe xong cũng ngớ người ra, cũng không hiểu mẹ mình đang nói cái gì. . "Vợ"… "Huệ An" cái gì mà hai chữ này nghe sai nó khó hiểu vậy, sở dĩ Vương Nguyên còn đang nghỉ mẹ mình đang nói nhầm điều gì đó mà không phải sự thật.
13 Khi nghe đến tên Kaly, mặt Mẫn Nghi tái nhợt không còn một giọt máu, lắp bắp hỏi tôi:
- Chẳng phải 10 năm. . trướ. . c cậ. . u. . t. . a. .
- Đúng! Ai cũng nghĩ rằng , 10 năm trước cậu ta đã chết do một vụ tai nạn.
14 Huệ An nhìn Vương Nguyên cứ nhai mà không chịu cho cô lời nhận xét về món ăn. Cô bắt đầu cáu gắt.
- Này cậu không cho tớ một chút bình luận của cậu à ? Sao cứ nhai nhóp nhép vậy ?
-Huệ An, những món ăn của cậu rất ngon.
15 - Các người đang làm cái trò gì vậy ? – một giọng nói thanh thoát nhưng chứa đầy sự phẩn nộ và câm ghét
Từ khi giọng nói đó cất lên, chúng tôi giật mình đều ngồi dạy.
16 Huệ An nhanh chóng đi nhanh xuống hỏi chuyện bà Vương.
- Bác à, chuyện này là sao ??
- Huệ An con không nên biết thì tốt hơn, trưa nay con muốn ăn gì để bác làm riêng cho con.
17 Tôi cứ như một kẻ trắng tay, một kẻ thất bại tôi chẳng còn quan tâm gì đến xung quanh mình, nó cứ như thứ vô giá vậy và cứ thế cứ tôi như không còn sức sống mà khuỵ luôn xuống nền nhà.
18 Tôi sợ lắm khi người khác nhìn thấy vẻ bề ngoài yếu đuối của mình, nhất là Vương Nguyên, tôi không muốn cậu ấy buồn hay lo lắng gì thêm cho tôi cả.
Về trước của nhà tôi đứng đấy chưa mở cửa, đứng lau nước mắt dụi dụi cho mắt đỡ đỏ đi rồi mới dám bước vào.
19 Tôi nhăn nhó khó chịu khi vết thương tự dưng nó bắt đầu rát trông khi chẳng ai đụng chạm đến nó, tôi mệt mõi đi lại ghế ngồi và chẳng ai quan tâm đến tôi cả chỉ có Vương Nguyên.
20 Cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay. Đến chiều thì mới tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì đã 16h30' tôi vội chạy xuống lầu vì giờ này là dì Mẫn Thục chuẩn bị nấu ăn rồi, nên chạy xuống phụ và hỏi dì vài số chuyện khuất mắt mà tôi vẫn chưa lí giải được.