1 - Con đã suy nghĩ kỹ chưa? – Ông hỏi lại lần cuối
- Rồi ạ! – Nhi dõng dạc trả lời một cách dứt khoát
- Ok! Tuỳ con thôi. . .
- Bố à, con lớn rồi, đừng có lo quá mà!
Ông cười nhẹ rồi lấy tay xoa đầu Nhi "Thôi! Con nghỉ sớm đi, mai còn lên đường.
2
9 giờ 30 phút sáng.
Chuyến bay mang số hiệu -146 chở cô gái người Thủ đô hạ cánh tại sân bay Tân Sơn Nhất.
- Đến nơi rồi! - Nhi hít một hơi thật sâu để giảm bớt đi sự hồi hộp.
3
Ngày thứ hai ở đất Sài thành.
Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ. Nhi đi tổng cộng 5 địa điểm để nộp đơn xin việc. Giờ thứ cô cần làm chỉ là ngồi qua ngày đợi kết quả.
4
- Sao? Đã nhận ra chưa? – Một giọng nữ trầm ấm cất lên, đập tan mọi sự hoài nghi của Nhi.
- Tóc vàng hoe! – Nhi thốt lên.
"Nó! Chính là nó! Cái con tóc vàng hoe dám chắn đường của bổn tiểu thư!" – Nhi gào thét ở trong bụng.
5 Cửa thang máy mở ra.
Hai người bước vào. Tú một tay đỡ Nhi một tay với tới bấm số. Căn hộ của Tú nằm trên tầng 14. Không gian lúc này thật yên ả, không ai nói với ai một câu.
6 8 giờ sáng.
Xe đã dừng lại. Đập vào mắt Nhi bây giờ là một bảng hiệu Aluminium có dòng chữ nổi "Lee Studio". Đây là một phòng thu âm nằm ở mặt tiền đường, khá lớn.
7 Sáng hôm sau.
Trong lúc Nhi vẫn còn đang say giấc nồng thì có hồi chuông điện thoại làm cô nhăn nhó. Với tay chụp cái điện thoại, cô mắt nhắm mắt mở nhìn vào màn hình: Minh Tú.
8 Trưa thứ năm.
Hôm nay sáng mát mẻ, trưa không nắng gắt. Tương đối là một ngày đẹp trời so với mấy ngày oi bức vừa qua. Chỉ mới vào hè thôi mà Nhi đã sắp không chịu nổi khí hậu ở đây rồi.
9 - Hờ. . . ơ. . . - Trả lời cho có vậy thôi, chứ cô cũng chả biết cô nói gì đâu. Đang ngủ trong bụng cơ mà.
- Hả? Nói cái gì?
- Ư. . .
- Dậy! Dậy mau đi! - Có tiếng quát to.
10 "I really really really really really really like you
And I want you, do you want me, do you want me, too?"
Vâng, đó là một ca khúc nhạc nước ngoài đang được "ca sĩ" Hạ Nhi của chúng ta trình bày.
11 7 giờ 30 phút tối, Lee Studio.
Khang và Thanh đang cãi nhau.
- Nói vậy ý là sao? Bộ anh là má nội người ta hả?
- Bớt đi! Nhìn coi nãy giờ ai làm quá lên?
- Anh đó! Anh tưởng anh là chủ ở đây hả?
- Ủa chứ em phải hả?
- Nhưng ít ra em không có lên mặt dạy đời người khác như anh!
- Giờ không có sư phụ thì anh là người có quyền nhất ở đây, hiểu không?
- Anh thôi đi! Anh là anh, sư phụ là sư phụ.
12 3 giờ 30 phút.
Tú lái xe về studio. Thấy Nhi có những hành động và cử chỉ kỳ hoặc như vậy, Tú vừa bực vừa lo nhưng vì núi công việc phía trước mà Tú phải tạm gác nó qua.
13 Sáng thứ ba.
Tú thức dậy với một tâm trạng thoải mái. Sau khi viết ra mọi thứ, trong lòng đã có phần nhẹ nhõm hơn. Tú bước tới vén màn và mở cửa sổ ra.
14 Sau một hồi thoả thuận thì quyết định được Tú đưa ra là dời dự án về tháng sau. Hân tôn trọng ý kiến của Tú, mặc dù cô đang rất nôn nóng để ra sản phẩm mới.
15 8 giờ, sáng thứ 7.
Hôm nay Nhi sẽ ngủ nướng để đắp lại những ngày còng lưng ra cày cuốc như con trâu kia. Nhưng đâu có dễ ăn của ngoại được! Hôm nay Tú sẽ "trả thù" Nhi bù cho cái hôm bị vác đầu lên phường.
16 - Tú ơi. . . - Tú vừa đặt chân ra khỏi nhà tắm thì đã nghe tiếng Nhi gọi, có vẻ thảm thiết lắm.
- Gì đấy?
- Chắc lát nữa không đi chơi được đâu ạ.
17 Một ngày lọ nọ.
Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác. Nhưng đối với Nhi đó là một ngày vô cùng bất thường. Vì ngày này mấy chục năm trước chính là ngày mà mẹ cô rặn lấy rặn để rồi máu me tè le để cô được lọt ra ngoài đón những ánh ban mai đầu tiên và khóc ầm ĩ lên như con khỉ.
18 Buổi sớm ngày hậu sinh nhật.
Nhi mở cửa ra đón những ánh nắng ban mai. Chỉ cần có thêm hai từ "hạnh phúc" trong tim thôi mà mặt trời hôm nay dường như chói chang hơn mọi ngày, cả làn không khí ngập ngụa khói bụi Sài Gòn cũng trở nên trong lành hơn hẳn.
19 - Em muốn chuyển đến ở cùng Tú.
Tú như muốn sặc cả cọng hủ tiếu lên đến mũi. Là do Tú bị ù lỗ tai hay là do Nhi bị líu lưỡi nói lộn vậy?
- Em mới nói cái gì?
- Em muốn chuyển đến ở cùng Tú.
20 Bắt đầu một ngày mới.
"Tú. . . " – Tính mở cửa phòng thì Tú khựng lại rồi quay về phía giường. À thì ra con bé kia nó đang bị mớ. Tú lắc đầu ngao ngán.