21 Trong chuyện tình cảm, không phân biệt ai đến trước hay đến sau. Chỉ cần không nhận được yêu thương, người đó sẽ tự khắc trở thành người thứ ba. Và chắc là Tú cũng biết được điều đó nên đã rút lui khỏi cuộc chơi này.
22 Từ cái ngày mà ông nhà hốt được bà nhà về thì ổng chăm bả y như chăm trứng non. Thiếu điều chỉ còn thiếu cái vụ bồng bả lên xong rồi móm sữa cho bả bú nữa là đủ bộ.
23 - Linh. . . ?
Cô gái khẽ cười. Vẫn là một nụ cười hiền hoà không hề phai mờ theo năm tháng. Đầu Tú như cuốn phim chiếu chậm, tua lại từng khoảnh khắc của ngày tháng ấy.
24 Sáng hôm sau.
- Tú! Tú! Túuuuuu!
- Ơi ơi! Tú đây Tú đây. – Đang nấu súp trong bếp mà ông nhà phải chạy vèo vào trong phòng vì tiếng kêu thất thanh của bà nhà.
25 Buổi sáng đẹp trời.
Hôm nay ông Tú nhà ta dậy rất rất sớm. 5 giờ sáng là dậy rồi. Lý do là chuyến bay của bà nhà sẽ đáp cánh vào lúc 5 giờ rưỡi. . .
26 Sau show diễn ở Đà Nẵng, Tú phải nói là cực kỳ bận rộn. Một phần là vì khách tới studio và khách đặt lịch hẹn riêng với Tú ngày càng tăng lên, một phần là vì Tú tham gia thêm những show diễn cùng với Gia Hân sau khi tour xuyên Việt của cô kết thúc.
27 Một ngày cuối tháng 8.
Tú đang trên một chiếc taxi ra sân bay. Hôm nay là ngày thực hiện ca phẫu thuật thay van tim của cô bé bị suy tim kia. Tú và Gia Hân đã hứa sẽ đến động viên tinh thần cho cô.
28 Sài Gòn, 10 giờ 30 phút tối.
Tú và Khang đáp chuyến bay cuối ngày xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Do chỉ mua gấp được hai vé nên với vai trò trụ cột của phòng thu, họ được ưu tiên về trước.
29 7 giờ 30 phút tối, bệnh viện quận 2.
- Nhi! – Tú la lên rồi quýnh quáng chạy vào phòng bệnh.
- Tú. . . - Nhi thều thào như mèo quào. Mới tỉnh dậy nên còn hơi yếu một chút.
30 Những ngày cuối tháng 12.
Ông Tú đang đứng ở mặt tiền trên một con đường thuộc khu trung tâm thành phố. Và tất nhiên nơi mà có thể khiến ổng kiên nhẫn từng ngày đến ngắm nhìn và quan sát chỉ có thể là vị trí của phòng thu âm.
31
- Đi! - Tú rời khỏi ghế sofa.
- Ơ. . . Tú đi đâu thế? – Nhi ngu ngơ hỏi.
- Ra Hà Nội. – Tú ưỡn ngực dõng dạc nói.
- Trời ạ! – Nhi đứng dậy.
32 Một ngày đầu tháng hai.
- Rồi rồi! Tú biết rồi.
- Nhớ đấy! Thôi em làm việc đây.
- Ừ. Em làm đi. Yên tâm, Tú lo được mà.
- Bye bye bạn Vịt của em!
- Bye bye bé Cá!
Bà nhà hôn gió cái chóc vào điện thoại rồi cúp máy.
33 Sáng chủ nhật.
Nhi ưỡn ẹo lăn qua lăn lại tìm cái báo thức để tắt rồi dụi dụi đôi mắt. Cô nhìn quanh quẩn, Tú của cô lại biến đâu mất tiêu nữa rồi.
34 Tây Virginia, Hoa Kỳ.
Tú chạy trốn khỏi vô số chuyện đau lòng và lui đến chốn xa xứ này. Nói là xa xứ, nhưng thực tế nó không hề xa lạ. Nơi đây dù sao cũng là nơi mà Tú từng nương thân hết mấy năm trời mà! Mọi thứ lại càng trở nên quen thuộc hơn khi Tú quyết định nộp hồ sơ vào ngôi trường đại học mà mình theo học lúc trước để làm giảng viên.
35 Sân bay Tân Sơn Nhất, thành phố Hồ Chí Minh.
Hai năm trời rời khỏi Việt Nam, mọi thứ ít nhiều gì cũng có đôi chút lạ lẫm đối với Tú. Nhưng không sao, Tú vẫn có Linh cùng làm người ngơ ngáo với mình.
36 Trước tiên mình xin lỗi các bạn vì đây không phải chap mới. Nhưng khoan vội click back nha! Nán lại với mình thêm vài phút đã!
Quay lại vấn đề chính.
37 "Tú!
Xin lỗi vì đã bỏ đi mà không nói như thế này. Em suy nghĩ rồi. Em không thể mạo hiểm được nữa. Em yêu Tú. Nhưng rồi em tự hỏi rằng, liệu bên Tú thì mọi chuyện có tốt hơn không? Hay lại tiếp tục đi vào vết xe đỗ kia? Tú vốn là người tự do tự tại, có thể đi bất cứ lúc nào Tú muốn.
38 Note: Hôm nay hứng lên đặt note lên đầu :)) Rảnh rỗi vẽ thêm bức tranh hơi mang phong cách trừu tượng để minh hoạ cho chap nữa :))
Chap này khá dài và nhiều câu thoại.