41 Mười lăm năm trước, ở đất nước với diện tích lớn thứ hai thế giới, là một trong những nền kinh tế lớn mà các thế lực không thể không thèm khát. Canada được xem là miếng bánh béo bở trên thị trường ngày càng cạn kiệt.
42 Gấp lại tài liệu trong tay, Nghiêm Trạch chấm dứt cuộc họp giữa những nghi vấn của chúng nhân, hắn thoáng liếc mắt sang cánh cửa nối phòng hắn bên kia, nơi đang có người tĩnh dưỡng.
43 Kết quả của đêm hôm đó, Hắc Báo đã báo một tin vô cùng xấu cho Hắc Miêu, đó là chủ thượng cao quý nào đó đã không ngủ cùng Tư Mạn, mà thức khuya làm việc đến quên cả nghỉ ngơi.
44 Có câu: “Người tính không bằng trời tính. ”
Quả thực chính xác. Thời điểm tách trà được mang lên, Nghiêm Trạch đã rời khỏi thư phòng từ khi nào. Hắc Miêu chỉ nghe cảnh vệ báo lại, Nghiêm Trạch đã đến hậu hoa viên phía sau câu cá, sớm đã căn dặn không cần mang trà đến.
45 Lòng bàn tay Tư Mạn chỉ vài giây đã ướt đẫm mồ hôi, cả khuôn mặt bừng lên như muốn bốc hỏa. Vạn vật xung quanh cô dường như ngừng vận động, tất cả chỉ tập trung ở bờ môi mỏng kia đang ngậm lấy môi cô.
46 Nghiêm Trạch chống tay xuống đất, ngưng vài giây nhìn Tư Mạn mềm như bún nằm dưới thân hắn, mồ hôi lấm tấm trên cánh tay lực lưỡng lộ rõ từng đường gân xanh.
47 Tư Mạn vì đói mà tỉnh giấc, cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu. Chỉ là khi tỉnh lại đã thấy trời sáng. Đầu đặc biệt đau nhức, thân thể lại không có sức lực.
48 Tiếng đế giày lộp cộp vang lên, Tư Mạn từ khi nào đã yên vị nằm trên giường quay lưng về phía cửa giả bộ ngủ. Cô cũng không rõ tại sao lại phải giả bộ, chỉ là hiện tại cô không biết nên làm gì.
49 “Anh đã biết tôi là người của Bối gia, tại sao còn để tôi làm người của anh?” Đẩy tay Nghiêm Trạch lùi về phía sau với dáng vẻ cảnh giác, Tư Mạn cất giọng.
50 Loài hoa màu trắng được trồng trong thủ phủ Nghiêm gia mỗi năm chỉ nở một lần. Mỗi lần nở đều mang hương dịu nhẹ, khiến cho lòng thư thả. Giữa trăm ngàn loại hoa trên đời, chỉ có một mình loại hoa này tồn tại nơi đây, khiến cho mỗi mùa hoa nở đều giống như một bãi đất tuyết.