1 Một buổi sáng đẹp trời tại một ngôi nhà nhỏ hai tầng mặc trên mình lớp áo màu trắng tinh khôi của mây trời, tuy đã cũ nhưng ngôi nhà nhỏ đó lại mang cho người ta một cảm giác ấm áp đến lạ thường.
2 Trong lòng không tránh được nỗi lo sợ, Gia Hân đi chầm chậm tới nơi đang diễn ra cuộc ẩu đả. Thấy có người, đám thanh niên dừng tay lại, quay lại nhìn cô bé chằm chằm, ánh mắt ngạc nhiên pha chút thích thú.
3 Gia Hân từ từ mở mắt, ánh sáng của đèn điện làm cô bé nhất thời không thích ứng được. Khẽ đưa tay dụi mắt, cô bé chậm rãi quan sát xung quanh. Đập vào mắt cô bé là gương mặt của một chàng trai xa lạ, cô bé ngơ ngác nhìn chàng trai.
4 Ba ngày sau cũng là ngày Gia hân chính thức trở thành học viên của học viện Bingel. Bố cô bé – ông Triệu Hoàng đã về nước từ hôm qua. Hai bố con đã có một bữa tiệc thật hoành tráng để chúc mừng Gia Hân giành được học bổng.
5 - Mày đúng là thằng vô dụng. Sao tao lại có thằng con như mày. Mau ra khỏi đây đừng để tao thấy mặt mày trong nhà này nữa. – Người đàn ông trút hết mọi bực tức xuống cậu con trai chín tuổi.
6 Những tiết học thú vị giờ đây với Gia Hân thật nặng nề, tâm trạng rối bời, cô bé không biết nên làm gì. Và cái thời khắc cô bé không muốn nhất cũng đã đến.
7 Là Lâm Hàn Phong, thật may khi cậu ta tới kịp. Chưa để bọn chúng kịp nói câu nào Hàn Phong đã tiến về phía chúng, cậu ta như một con mãnh thú đang tấn công những ai muốn xâm phạm lãnh thổ của mình, điều này thể hiện qua đôi mắt tức đầy tức giận kia.
8 Thời gian sẽ vùi lắp đi quá khứ, chôn chặt nỗi đau, chữa lành vết thương và xóa tan nỗi buồn… Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Gia Hân chính thức là học viên của Bingel, cô bé luôn biết cách đứng dậy sau mỗi lần vấp té, vẫn đến trường, vẫn vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
9 Sau cơn mưa, trời lại sáng, những tia nắng đầu tiên đua nhau chiếu rọi, thành phố đang thức dậy sau một đêm say giấc, hối hả và nhộn nhịp từ lâu đã trở thành nhịp sống nơi đây.
10 Theo bản năng, Gia Hân quay đầu lại để tìm chủ nhân của giọng nói vừa rồi. Trước mắt cô bé, người thanh niên với mái tóc đỏ quen thuộc đang ngồi trên chiếc moto đen bóng từ từ tiến về phía mình.
11 Chiếc BMW màu đỏ bóng dừng trước một quán bar nổi tiếng của thành phố, dù mới chập chiều nhưng lượng người ra vào thì không thể đếm nổi, bởi lẽ nơi này tự bao giờ đã trở thành nơi tập tụ ăn chơi và tổ chức những buổi party xa hoa của những cô cậu con nhà quyền quý.
12 Mặt trời dần mở mắt, những tia nắng mai đầu tiên bắt đầu chiếu rọi, thành phố đang dần thức dậy sau một đêm say giấc và trở về với nhịp sống hối hả vốn có.
13 Mặt trời đã lên cao, từng cơn gió nhẹ khẽ lay lay hàng cây bên đường, tiếng chim hót, tiếng lá rung rinh trong gió, tiếng đường phố nhộn nhịp, tất cả tạo nên những mảng âm thanh độc đáo và lạ tai.
14 Học viện Bingel, phòng Hội đồng. - Thưa thầy, vẫn chưa liên lạc gì với gia đình Gia Hân. Nghe được thông tin từ cậu học sinh, thầy Giám thị khẽ chau mày rồi lại quay sang cô học trò nhỏ, ánh nhìn đầy vẻ khinh ghét.
15 Nắng – cái nắng ấm áp của một ngày mới tràn đầy nhựa sống. Nắng xóa tan cái màn đêm u khuất, nắng làm tan đi những hạt mưa đêm qua còn đọng lại và nắng như một ca từ gần gũi bắt nhịp cho bài ca “ngày mới”.
16 Buổi tối kề đông, trời se lạnh, cô gái nhỏ trong chiếc áo khoác mỏng manh say sưa ngắm nhìn bầu trời đêm, để mặc gió vô tình phả vào gương mặt mộc. Đã hai tuần trôi qua và mọi chuyện giờ đã rõ ràng, cô vẫn đến trường mà không còn phải chịu đựng những ánh mắt như giết người nữa.
17 - Khoan đã. Chấn Nam đang mở cửa định bước vào xe, nghe giọng nói có vẻ quen, anh khựng lại vài giây nhưng không hề có ý định quay đầu lại. - Anh Chấn Nam… Ba từ “Anh Chấn Nam” là lần đầu tiên anh nghe từ miệng cô, ngọt ngào như thể mang theo bao yêu thương và điều đó khiến anh quay đầu lại, tia cười giấu tận trong đáy mắt.
18 Tại quán Rain – một trong những nơi ăn uống nổi tiếng của thành phố, được xem là thiên đường của sự giản đơn với cách bày trí trang nhã và không gian yên tĩnh.
19 Chiếc moto chạy chầm chậm, không toạt gió như lần trước bởi trước khi lên xe Gia Hân đã bắt Hàn Phong hứa là không chạy quá tốc độ. Cô khẽ nhắm mắt, để mặc từng vệt gió tạt vào khuôn mặt xinh đẹp, cô thích cái cảm giác bây giờ, rất yên bình.
20 - Cậu thực sự không tới được sao hả? - < Xin lỗi, mình quên mất là đã hẹn với gia sư, sắp thi học kì rồi, mình đâu phải là thần đồng như cậu chứ. > - Là một anh gia sư đẹp trai phải không hả? - < Ơ… ừm rất đẹp trai, mình cúp máy đây, cuối tuần vui vẻ nhé! > - Nè… gì mà vui vẻ chứ? Đồ mê trai… *** - Được rồi, mình nhớ rồi mà, lớp học võ chứ gì? - <…> - Không sao, hỏi thăm ông bác giùm mình nhé! Tiếng thở dài thườn thượt nhanh chóng tan biến trong bầu không khí nhuốm màu tạp âm và nhộn nhịp, Gia Hân xoay xoay ly capochino trên bàn một cách buồn chán.