1 Chương 1 : Nó vo tròn tờ giấy trong tay, vất vào thùng rác. Nó vò mớ tóc đã rối tung vì những ngón tay điên dại cả sáng nay rồi. Nó thấy mình sắp phát điên lên được.
2 Chương 2 : Anh đưa cô về nhà. Trong cái tiết trời man mác, cô khe khẽ hưởng thụ hương lá thoảng trong gió sau lưng anh. Cô bỗng thấy chút yên bình nhỏ nhoi trong lòng.
3 Chương 3 : Nắng hôm nay thật đẹp. Anh chạy chiếc xe máy cũ kĩ thân quen trên con đường vắng bóng người trong một chiều thu man mát. Đôi môi luôn thường trực một giai điệu nhẹ.
4 Chương 4 : Có ai đã từng nói :”Trước mỗi cơn bão bầu trời luôn bình yên. ” Anh nhìn cô không nói gì, lòng anh thắt lại khi trông thấy nụ cười của cô. Cô rất lạ.
5 Chương 5 : Những hạt mưa vương theo gió tạt qua gương mặt anh lạnh buốt. Anh siết chặt người con gái đang run lên trong tiếng nấc bằng đôi tay rắn chắc.
6 Chương 6 : “Có những kí ức theo ta đi mãi cùng tháng năm. Nhắm mắt lại ta vẫn thấy kỉ niệm ngập tràn trong tâm trí, dù đó là kí ức đẹp hay là niềm đau muốn xóa nhòa.
7 Chương 7: Hoàng An tựa mình vào khung cửa sổ phóng tầm mắt ra khung trời hoang lạnh bên dưới. Thành phố về đêm im lìm với những ánh đèn sáng rực bên dưới.
8 Chương 8 : Nhi nhìn anh cười nhẹ. “À, mai qua chỗ này với anh nhé. Anh muốn em đến xem một chỗ. Sẽ thú vị lắm đấy. ” “Chỗ nào cơ?” Nhi tò mò. “Bí mật.
9 Chương 9 : Trên tường treo những bức ảnh gia đình và một vài bức tranh phong cảnh bằng sơn dầu. Anh rót cho cô một cốc nước rồi đi lên trên tầng. Cô ngồi vừa ngắm những bức tranh vừa đợi anh.
10 Chương 10 …………………………~………………… “Vậy đây là bức tranh mà cô ấy đang vẽ dở?” Nhi nhìn vào bức tranh đậm sắc buồn ấy. Cô bỗng thấy yêu người con gái trong tranh kia.
11 Chương 11: Ước mơ gì ạ?” Cô ngước lên nhìn anh. “Ca hát. Chẳng phải em đã từng đam mê nó sao?” “Có thể. Nhưng là trước đây thôi. Em đã từ bỏ nó lâu rồi.
12 Chương 12 : Lâm kéo chiếc ghế ngồi xuống. Anh dựa mình vào ghế nhâm nhi tách café. Từ sau khi buổi triển lãm kết thúc anh được chú ý hơn trong giới nghệ sĩ.
13 Kết thúc của một câu chuyện này là sự khởi đầu của một câu chuyện mới. Hãy tự cảm nhận câu chuyện này theo cách mà bạn nghĩ. Không có một cái kết nào cho câu chuyện tôi đang viết vì Nhi, Lâm, Linh, An vẫn đang tiếp tục sống với chính cuộc sống của họ.