1 Trên chuyến bay đêm từ bến cảng Sydney – Úc về TP. HCM – Việt Nam, trong khoang hạng nhất 6 ghế nhưng chỉ có 3 người gồm một hành khách nữ xinh đẹp đang cầm trên tay tờ tạp chí thời trang mới phát hành sáng hôm nay và hai vệ sĩ người Úc thuộc tuýt ưu tú.
2 Một trong hai người đó lên tiếng, là cô gái trẻ. Cô ta dùng vẻ mặt tươi cười chào Yến Nguyên. Yến Nguyên nghe cô ta gọi mình bằng chị thì cảm thấy khó hiểu cực kì.
3 - Nghe cho kĩ đây. Thứ nhất, Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này sẽ không bao giờ chấp nhận việc có một đứa em gái nhỏ hơn 2 tháng tuổi. Thứ hai, bà ta không phải mẹ con, đơn giản chỉ là người phụ nữ bên ngoài của ba và đối với con, bà ấy không phải phu nhân của nhà họ Nguyễn Hoàng.
4 Tại nhà Nguyễn Hoàng thì như vậy, nhưng tại biệt thự Thanh Lam thì có không khí còn nặng nề hơn. Đại thiếu gia Nam Phong ngồi ăn tối một mình như thường lệ.
5 Sáng hôm sau…- Thưa tiểu thư, cô đã dậy chưa ạ? - Đợi một lát! – Diệu Anh đang cột tóc trả lời rồi mở cửa bước ra, người làm theo cô đi xuống. - Hôm nay tôi sẽ về nhà ba mẹ.
6 - Bà chủ, chào buổi sáng! – Quản gia Quân đứng dưới lầu khi thấy bóng dáng Yến Nguyên. - Good morning! – Cô vẫn thích dùng tiếng Anh. - Ngồi xuống dùng bữa đi con! Ba Yến Nguyên đang ngồi đọc báo ở bàn ăn, bên cạnh là bà Hạnh Phương đang nhìn cô soi mói.
7 Chiều tối… Kít! Chiếc siêu môtô thắng ngay khoảng sân rộng của căn biệt thự Thanh Lam. Bảo Khánh bước xuống, tháo mũ bảo hiểm rồi bước vào trong. Hôm nay ông của Nam Phong xuống dưới dùng bữa với anh.
8 Á… Kít! Kít!. . . Yến Nguyên bình tĩnh đạp thắng xe, nhưng cũng không quên la lên một tiếng. Nam Phong hừ một cái, quẹo sượt ngang. Hai ánh đèn gọi vào tay láy của đối phương, trong chốc lác, theo phản xạ mà cả hai cùng nheo mắt.
9 Yến Nguyên trở về nhà thì đã thấy quản gia, tài xế cùng hai người giúp việc đứng đó đợi. Cô đậu xe ngay tại sân, quăng chìa khóa cho tài xế rồi cởi cái áo khoác ngoài, tiếp tục quăng ột người giúp việc.
10 - Mày muốn gì hả con khốn? – Yến Vy chanh chua hỏi. - Chưa tới lượt mày lên tiếng. Khôn hồn thì im miệng, không thôi MỒ CÔI MẸ nghe chưa! – Yến Nguyên dọa Yến Vy làm nhỏ run lên vì sợ.
11 2 ngày sau… Mới sáng sớm, biệt thự Nguyễn Hoàng đã bị đánh thức bởi tiếng phi cơ rúng động trời đất. Trên sân thượng, ba của Yến Nguyên đi công tác cấp tốc từ Úc về để tối nay kịp chuẩn bị cho bữa tiệc của công chúa nhỏ.
12 Lát sau… - Hết việc của cô! – Nam Phong lạnh tanh nói ra bốn chữ làm chị giúp việc sượng người quay xuống. Cộc! Cộc! Anh gõ cửa, nhưng bên trong vẫn im re.
13 7h45 tại khách sạn lớn nhất Sài Gòn… Hôm nay toàn bộ khách sạn từ tầng hầm giữ xe cho đến sân thượng, mỗi tất đất ở đây đều được ông chủ tập đoàn đá quý lừng danh Y&N – Nguyễn Hoàng Dũng bao trọn.
14 Trong khi bên ngoài, vệ sĩ vẫn chưa có động tĩnh thì bên trong, một người đàn ông trung niên, dáng vẻ vừa thành đạt vừa cao quý bước ra trong bộ âu phục đắt tiền màu đen của Ý.
15 Hai ba con cô cười thật tươi, một nụ cười mãng nguyện. Họ thừa biết rằng, phía sau có hai người, đầu bốc khói nghi ngút vì bị xem là người tàn hình. - Đi! Ba dẫn con đi ra mắt mọi người! - Ba ơi, con cũng muốn! – Yến Vy dùn dằn đi lên, níu cánh tay còn lại của ông Dũng.
16 Một tuần sau bữa tiệc, Yến Nguyên không ra khỏi nhà. Cô ghét khí hậu ỏ đây, ghét cái không khí của gia đình này. Từ lúc về, cô không hề bước chân vào căn phòng của ba cô và của Yến Vy.
17 Căn chung cư cao cấp Ventura hiện giờ cũng đang được bao phủ bởi làn mưa trắng xóa. Diệu Anh đứng trước cửa sổ kính cường lực trong phòng ngắm mưa. Mọi thứ bị bao phủ bởi thứ nước theo dòng tuần hoàn đó làm cô cảm thấy bản thân thật sự nhỏ bé.
18 Cái nắng hè gay gắt dần dần được dập tắt. Mấy cơn mưa mùa hạ cũng đã biến mất hơn một tháng nay. Trời bắt đầu vào thu, thời tiết đầu tháng 8 vô cùng dễ chịu.
19 Câu nói kết thúc, Yến Nguyên đóng cuốn sách lại, trả nó về kệ rồi quay sang nhìn Diệu Anh bằng ánh mắt sâu thăm thẳm. Cái màu tro lạnh từ đôi mắt của cô, một lần nữa trái ngược với đôi mắt màu lá phong mùa thu của Diệu Anh.
20 Noble School – Ngôi trường quý tộc lớn nhất Sài Gòn. Đây là nơi dành cho những cô cậu được thuộc gia đình danh giá, người thường tuyệt nhiên không có lấy 0.