41 Bà Hạnh Phương vừa tắt điện thoại cũng là lúc chiếc Smart Tivi trong phòng ăn bật lên, nội dung trên màn ảnh chính là hình ảnh bà ta ăn chơi đàn đúm, hát hò vui vẻ cùng bạn bè và đám thanh niên được gọi tắt là “ Trai bao” hay “ Phi công trẻ”.
42 Yến Nguyên rời khỏi chỗ đó, nước mắt vẫn không nghe lời cô mà thi nhau rơi. Cô cũng như những người khác, lấy cái này mà chắp vá vào cái kia, cuối cùng lại thành ra một thứ thiếu trước hụt sau.
43 Ngày tiếp theo sau khi bà Hạnh Phương bị đuổi cổ ra khỏi nhà. Mọi việc dường như lại đi vào quỹ đạo. Trên bàn ăn, ông Dũng đang ngồi ăn sáng cùng Yến Vy để nhỏ chuẩn bị đi học, Yến Nguyên vẫn chưa xuống lầu từ tối qua.
44 - Em sẽ tha thứ! – Yến Vy cứng rắn nói. - Lí do? - Vì em ghét thù hận! - Chứ không phải mẹ con hai người rất hận tôi hay sao? – Yến Nguyên nói giọng mỉa mai.
45 Nam Phong cho xe vảo bãi, giận dữ nện vào vô-lăng một cái. Không biết là vì bực tức hay là do nóng nên anh đưa tay lên tháo hai nút áo để cho thoải mái, khoe ra bờ ngực săn chắc như vận động viên thể hình, bình thản kéo lấy balo rồi mở cửa xe bước xuống.
46 - Thật là giống! – Một nữ sinh hết nhìn Diệu Anh lại nhìn Phương Linh. - Như hai giọt nước! – Nữ sinh 2. - Có chắc là không có máu mủ không đó? – Nữ sinh 3.
47 Cả cái lớp lại “ Ồ!” lên một tiếng, còn Thanh Thúy mắt trợn trắng bấu vào cái bàn. Gì chứ? Sao lại là con nhỏ đó? Người đó phải là nhỏ, là “ Miss Teen” như nhỏ mới đúng! Tại sao lại là con nhỏ chảnh chọe Yến Nguyên đó chứ? - Thưa cô! Em phản đối! – Thanh Thúy mạnh dạn đứng lên nói.
48 - Diệu Anh, em sẽ đăng ký phần thi hội họa? Một mình em? – Cô My nghi hoặc hỏi. - Đã lâu rồi em không vẽ nhưng tay nghề của em chắc cũng không đến nổi tệ! – Diệu Anh từ tốn nói.
49 Yến Nguyên từ trên lầu bước xuống thì đã nhìn thấy Yến Vy ngồi gõ nhẹ vào từng phím đàn, vẻ mặt rất là khổ sỡ. Xem ra nhỏ mù âm nhạc thật rồi. - Bà chủ! – Quản gia Quân nhìn thấy Yến Nguyên liền cúi chào, Yến Vy thì giật mình đứng dậy, khép nép lui qua một bên, nhường chỗ ngồi đánh đàn cho Yến Nguyên.
50 - Cô ta dám không thắng, tớ đuổi ra khỏi nhà! Tốt nhất là đừng làm tớ mất mặt! - Cậu còn nói! Một người mới chơi như Yến Vy làm sao mà trong 1 tuần đánh thành thạo bản sonata đó.
51 - Trở lại tối hôm qua…- Nam Phong đỡ Bảo Khánh ra khỏi cái nơi xập xình xập xình tiếng nhạc, vừa xuống tới hầm xe thỉ Bảo Khánh đã nôn thốc nọn tháo. Đúng là! Uống cho lắm vào.
52 Khải Hoàng nghe câu trả lời của Yến Nguyên, trong lòng mừng đến không tả nổi, liền lấy ra một hộp socolate, loại dành cho tình nhân, còn có cả một lá thư, lấy hai tay cầm rồi đưa đến trước mặt Yến Nguyên, tự tin nói: - Anh biết em chưa có bạn trai! Không biết em có thể nhận, rồi chúng ta tìm hiểu nhau!? Mấy chữ thôi nhưng là tất cả dũng khí của Khải Hoàng.
53 - Tới rồi! – Rick thắng xe trước nhà hàng món Nhật lớn nhất thành phố, quay sang cười miền nở với Yến Nguyên. - Tớ đợi cậu! – Yến Nguyên cười vui đáp lại, mở dây an toàn bước xuống.
54 - Tớ biết là hôm nay cậu tìm tớ vì lí do gì, nhưng tớ đã quyết định nhân cơ hội này mà nói rõ với cậu. Cậu thật sự không thích tớ? Tại sao? Tớ bắt đầu pha café là cũng vì muốn theo đuổi cậu.
55 - Tôi không uống! – Yến Nguyên nghi ngờ nhìn ly nước. - Không sao đâu! Tôi từng uống, rất mát! Cậu thử xem! – Nam Phong như dỗ ngọt nhưng mặt không có lấy tí nụ cười.
56 Diệu Anh đứng ở ban công nhìn những tòa nhà đang thắp đèn sáng rực như sao đêm, trong lòng lại dấy lên một cảm giác khẩn trương. Nếu những gì Nam Phong nói là thật thì Bảo Khánh thật sự thích cô sao? Cô lớn chừng này, chưa bao giờ hồi hộp như thế.
57 - Mẹ thật sự rất quá đáng! Con không ngờ mẹ lại như thế! – Yến Vy coi như không có Yến Nguyên bênh cạnh, không nghĩ ngợi gì mà trách cứ mẹ mình. - Con bây giờ hay lắm chứ gì? Mẹ không nói nhiều với con.
58 - Bảo Khánh đâu? Không đi chung với cậu? – Yến Nguyên nhìn xung quanh, thường ngày 2 tên này hay đi chung với nhau lắm mà!- Sân thượng. Có cả Diệu Anh! – Nam Phong nhàn nhạt nói.
59 Phương Linh nhìn cậu, không khỏi có cảm giác rung sợ. Trước giờ nhỏ chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Bảo Khánh. Nhưng bản tính ganh đua ghen ghét của con gái không cho nhỏ lùi bước, liền tươi cười nói: - Hai người định đi đâu sao? Cho tớ quá giang một đoạn, nhá? Bảo Khánh nhìn Phương Linh, cảm giác kinh tởm và ghê sợ đã xông đến não, liền mạnh tay hất nhỏ mạnh tới mức ngã xuống đất, nói:- Diễn cho ai xem? Diệu Anh, chúng ta mau đi, ở một lát nữa sợ cậu sẽ buồn nôn với cái không khí giả tạo này mất! – Nói xong liền nắm tay Diệu Anh rời đi trong con mắt tròn mắt dẹt của hàng tá học sinh.
60 - Ok! Gói lại đi! – Yến Nguyên cầm giò lan lên, đưa cho quản gia Quân. - Vâng, đợi tôi một lát! – Quản gia Quân nói xong liền bắt đầu công việc. Lát sau…- Bà chủ, thế này được chưa? - Được rồi! Chúng ta đi thôi! – Yến Nguyên hài lòng gật đầu một cái, toan cầm giò lan lên thì Nam Phong nhanh hơn bắt lấy trước cô.